Chương 34: Để Mắt Tới Ẩn Thiên Tông
Cuối cùng, Lục Thủy ngoại trừ Thiên Địa Trận Văn, những thứ còn lại đều để trên đại điện.
Tam trưởng lão nhìn Lục Thủy rời khỏi đại điện, khẽ thở dài:
“Chung quy vẫn là quá bình thường, đừng nói gì mà danh chấn tu chân giới, một chút dáng vẻ cũng không có.”
Tam trưởng lão ngồi tại chỗ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại thở dài một tiếng.
“Người đâu.”
Rất nhanh, trên đại điện xuất hiện một lão nhân, chính là người mà Lục Thủy nhìn thấy trên tầng thứ tư của Tàng Kinh các.
Vừa xuất hiện, lão nhân liền thấp giọng cung kính nói:
“Tam trưởng lão.”
“Chuẩn bị chút đồ gì đó, rồi đến nội bộ Phong Sương Hà đợi, chờ đến ngày thứ hai sau khi Lục Thủy tiến vào thì bắt đầu mỗi ngày từ trên thả một ít vật xuống, coi như là hắn vận khí tốt nhặt được đi.
Đồ vật cũng phải lựa chọn cho có cảm giác một chút, đừng lộ liễu.” Tam trưởng lão mở miệng nói ra.
Khổ Thụ lão gật đầu:
“Ta hiểu rõ, hậu kỳ nhị giai làm một cái, tam giai làm một cái, trưởng thành hình làm một cái, đặc thù làm một cái, như vậy sẽ thúc đẩy mong muốn tu luyện của thiếu gia.”
Tam trưởng lão gật đầu, coi như hài lòng đối với sự an bài của Khổ Thụ lão:
“Tốt nhất để hắn chịu khổ một chút, nếu như có thể làm cho hắn cảm nhận được mình là nhân vật chính thì càng tốt, dù sao cũng chỉ có hai loại kết quả, không phải càng phách lối thì chính là sẽ học được ẩn nhẫn.
Học được ẩn nhẫn thì quá tốt rồi, còn nếu như càng phách lối...”
Tam trưởng lão thở dài một tiếng, nói:
“Dù sao cũng đã phách lối như vậy rồi.”
Khổ Thụ lão gật đầu, nhưng rất nhanh lại đưa ra một nghi vấn:
“Nếu như thiếu gia đổ ngay ngày đầu tiên thì làm sao bây giờ?”
Trong nháy mắt, Tam trưởng lão như nghẹn ở cổ họng.
Sau đó đứng dậy, biến mất ngay tại chỗ.
Khổ Thụ lão: “...”
--- ---
Lục Thủy rời khỏi đại điện liền đi gặp cha mẹ hắn, dù sao việc mình phải vào Phong Sương Hà cũng không phải chuyện tốt.
Hai người bọn họ chắc chắn sẽ lo lắng đến chết.
Ở kiếp trước hắn cũng từng vào qua, mẹ hắn thực sự rất gấp.
Sau đó vì không để cho mẹ hắn quá sốt ruột, hắn cùng ngày liền bị mang ra ngoài.
Cũng không có cách nào, ở kiếp trước, đoạn thời gian này hắn thực sự rất yếu.
Rất nhanh Lục Thủy đã đi tới nơi ở của cha mẹ hắn, chỉ là thời điểm tới nơi thì phát hiện xung quanh quá an tĩnh.
Bình thường dù không ở gần cũng đều có thể nghe được tiếng cha mẹ hắn nói chuyện trên trời dưới đất.
Lục Thủy vừa nhìn xuống sân nhỏ, liền thấy người thị nữ kia đang ở đó.
“Cha mẹ ta ở bên trong?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
Kỳ Khê thấy là Đại thiếu gia, lập tức gật đầu cung kính:
“Vâng thưa thiếu gia.”
“Bên trong xảy ra chuyện gì sao?” Lục Thủy tiếp tục hỏi.
Kỳ Khê không giấu diếm, đáp:
“Tộc trưởng hình như bị người công kích, nghe phu nhân nói là con nợ cha trả.”
Lục Thủy: “...”
Hắn có lẽ đã biết đại khái chuyện gì xảy ra rồi, ngẫm lại tốt hơn là mau chóng đi Phong Sương Hà đi.
Tránh đầu gió.
Nhưng Lục Thủy vừa mới quay đầu, phía sau liền truyền đến giọng nói âm trầm của cha hắn:
“Lục Thủy, ngươi đi đâu?”
Lục Thủy không chút do dự, tăng tốc rời đi:
“Tam trưởng lão bảo ta đi Phong Sương Hà, không thể để Tam trưởng lão đợi lâu được.
Phụ thân không cần tiễn đâu, ta đi một chút liền về, ngài ở lại chiếu cố tốt mẫu thân đi.”
Không bao lâu sau đã không còn thấy bóng dáng của Lục Thủy.
Dường như đã sử dụng toàn bộ tu vi để chạy.
Nhìn không thấy Lục Thủy, sắc mặt Lục Cổ cũng không khá hơn, hắn đến bây giờ cũng còn chưa hoàn toàn hồi phục.
“Nhìn nhi tử thì xem ra, chàng còn đáng sợ hơn so với Phong Sương Hà?” Đông Phương Lê Âm đứng ở một, giọng mang theo chút ý cười.
Lục Cổ nhìn Đông Phương Lê Âm, nói:
“Nàng không cảm thấy việc tiểu tử kia đi Phong Sương Hà mới là trọng điểm sao?”
Nghe được cái này, Đông Phương Lê Âm sững sờ, lập tức định đuổi theo.
Chỉ là vừa giơ chân lên đã bị Lục Cổ kéo lại:
“Hiện tại nàng không thể đi ra ngoài, để ta đi xem.”
Mắt Đông Phương Lê m khẽ chuyển, thế này không phải là ép con bọn họ vào Phong Sương Hà sao?
--- ---
Lục Thủy dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào Phong Sương Hà, kém chút bị đuổi kịp, cũng đã lớn như vậy rồi, hắn không muốn bị cha đánh.
Phong Sương Hà là một sơn động phía sau núi, cũng không xa, cho nên Lục Thủy mới có cơ hội nhanh hơn cha hắn một bước.
Sơn động này không có tên, Phong Sương Hà là gọi theo tên sông, bên trong có một con sông không bao giờ cạn, nước sông cực kì lạnh giá, đó chính là Phong Sương Hà.
Lục Thủy vừa tiến vào sơn động không bao lâu đã cảm giác được cái lạnh kinh người, rùng mình một cái, cũng không có kháng cự mà tiếp tục đi lên phía trước.
Đi không bao lâu thì thấy một ánh sáng nhạt phát ra từ dòng sông, dòng sông này dường như đã chiếm hết toàn bộ lối đi trong sơn động, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ hẹp ở hai bên cho người đi bộ.
Lục Thủy đứng ở vị trí biên giới, hắn nhớ ở phía trước có một cái Điếu Ngư Đài, là nơi để người ta hối lỗi.
Rất nhanh Lục Thủy liền thấy Điếu Ngư Đài, nhưng ngoài ý muốn của hắn, Chân Võ và Chân Linh thế mà cũng ở đó.
--- ---
Mộ gia.
Tại nơi ở của Mộ Tuyết, trước đó vốn treo lên tên của Mộ Nhã Nguyệt, hiện tại đã bị gỡ xuống, chỉ là cũng không thấy tên của Mộ Tuyết.
“Đại tiểu thư, ngài thật sự không viết sao?” Đinh Lương nhìn Mộ Tuyết hỏi.
Tên ở bên ngoài sân nhỏ của viện cần phải do chủ nhân tự mình viết.
Cái trước đó mang tên Mộ Tuyết là do nàng tự viết khi còn nhỏ.
Nhưng tấm bảng kia đã bị Mộ Tuyết tự tay hủy, bây giờ nàng không viết liền không có biện pháp treo cái gì lên.
Nhiều người sốt ruột, nhưng cũng không ai dám thúc giục Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nhìn bút mực trước mặt nói:
“Để bọn họ tự viết đi.”
Có thể nàng không thèm để ý, dù sao hiện tại cũng không muốn tự mình viết.
Đại tiểu thư đã nói như vậy, Đinh Lương cũng không có cách nào.
Còn việc để ai viết?
Làm gì có ai dám viết.
Dù sao nàng cũng đã hết sức khuyên giải, cũng may mà đại tiểu thư không có bị từ hôn, nếu không về sau sẽ còn phải chịu nhiều khổ sở hơn.
“Đúng rồi, Nhã Lâm sao hôm nay không đến? Ngươi đi hỏi một chút đi.” Mộ Tuyết nhẹ giọng nói.
“Vâng, ta đi hỏi ngay.” Sau đó Đinh Lương liền lui ra ngoài.
Mộ Tuyết lúc này mới chuyển ánh mắt đặt lên một quyển sách trên bàn:
‘Cửu Chuyển Bất Tử Chân Kinh? Tên Lục Thủy kia nhặt được ở chỗ nào vậy?’
Nàng nhớ rõ là Lục gia không có quyển công pháp này, trừ khi là trước lúc cưới đã mất.
Suy nghĩ kỹ một chút, cũng có thể là như vậy.
Dù gì thì quyển công pháp này cũng nằm trên người Lục Thủy.
Sau đó nàng cũng không tiếp tục để ý đến Bất Tử Chân Kinh, môn công pháp này không có một chút tác dụng nào đối với nàng.
‘Thời gian còn lại ba năm, mặc dù đã xuất hiện chuyện từ hôn ngoài ý muốn, nhưng có khả năng Lục Thủy vẫn sẽ bị tên ma tu kia làm cho trọng thương.
Tốt nhất là trước khi Lục Thủy bị thương phải tìm tới tên ma tu kia, sau đó thế chỗ hắn...
Giáo huấn vẫn phải làm, chỉ là không thể quá ác.
Ài, cũng không biết chính xác là bị thương khi nào, mong là còn chưa có vấn đề gì.’
Mộ Tuyết thở dài một tiếng:
‘Mà ta thân ở Mộ gia cũng khó ra ngoài nghe ngóng tin tức, xem ra nên tìm thời gian khống chế một môn phái tu chân ở trong tay, để bọn hắn thu thập tình báo giúp.
Nhưng mà môn phái nào thì thích hợp? Trong chuyện thu thập tình báo, mạnh nhất là Thiên Cơ các, nhưng mà các chủ Thiên Cơ các có thể sẽ biết ta muốn gây bất lợi cho hắn, sau đó tránh né không gặp.
Đi tìm thì quá tốn thời gian.’
Suy tư một lúc, Mộ Tuyết liền có mục tiêu mới:
‘Năng lực tình báo của Ẩn Thiên tông cũng rất mạnh, có thể suy tính một chút, nhưng mà Ẩn Thiên tông dường như có chút quan hệ với Lục gia, không biết có ảnh hưởng gì tới Lục gia hay không.
Ừm, nếu khống chế tốt thì đây cũng không phải vấn đề lớn, dù sao thì cũng đợi đến lúc Thiên Trì Hà mở ra rồi lại nói.
Nếu như Lục gia vẫn dự định tuyển vị hôn thê mới cho hắn, tất nhiên sẽ phải tới từ hôn trước, lúc đó lại để bọn hắn bỏ đi ý nghĩ này là được.’
Đối với việc Lục gia tuyển thân Thiên Trì Hà nàng cũng đã biết.
Nhưng mà lần này do tu vi hoàn toàn biến mất, nàng không có cách nào tham gia, mà lúc trước cũng không có tham gia, chẳng qua lần này Lục Thủy lại tham gia.
Mộ Tuyết chỉ có thể hy vọng tương lai sẽ không sai lệch quá nhiều so với trước kia, muốn lệch cũng phải đợi nàng gả vào Lục gia đã.
-----
Dịch: MB_Boss