Chương 343: Kết Thúc
Lúc này Thiên Địa Trận Văn cũng dừng lại, sức mạnh thiên địa đã không duy trì được từ lâu.
Tiếp theo, Lục Thủy mượn lực lượng của Nghịch Tinh phát ra, lập tức biến mất.
Khi hắn lại xuất hiện, tất nhiên đã trở lại bên cạnh A Mãn.
Nghịch Tinh vào chính vị, ngôi sao màu đỏ bắt đầu được trời đất tiếp nhận, đang đi tới sâu trong tinh không.
Thiên Tỉnh đã biến mất, bắt đầu biến mất khỏi thời đại này.
Thời đại kế tiếp, khi thời cơ đến, nó vẫn sẽ xuất hiện.
Cũng vào lúc này, bình chướng của Độ Thiên Lĩnh bắt đầu tiêu tan.
Phát hiện ra Độ Thiên Lĩnh không còn bị phong tỏa nữa, rất nhiều người trực tiếp lựa chọn thoát đi.
Không ai có can đảm tiếp tục ở lại, cũng không ai biết có thể xuất hiện những vấn đề mới hay không.
Trước đó là may mắn sống sót, sau đó thì sao?
Không phải mỗi lần đều có thể may mắn như vậy.
Đương nhiên, rất nhiều người muốn rời đi cũng không làm được, một tia Thiên Phạt tuy cùng cấp với Thiên Kiếp nhưng cũng đủ cho rất nhiều người phải chịu thiệt hại lớn.
Cũng không phải mỗi người đều giống như Ma Kiếm Trảm Đồ, có thể nói hắn là người có lực chiến đấu mạnh nhất ở đây.
Lục Thủy dĩ nhiên sẽ không để ý tới người khác có đi hay không, bây giờ cơ thể hắn đang đau đớn không chịu nổi.
Hắn muốn nằm trên mặt đất lăn lộn.
Quá đau đớn.
Nhưng A Mãn không bị Thiên Phạt đánh ngất, vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Điều này làm cho hắn không có cách nào lăn lộn trên mặt đất.
Đương nhiên, cho dù A Mãn ngất đi, hắn cũng sẽ không lăn lộn. Nếu chẳng may thiên phạt tỉnh lại, vậy thanh danh cả đời của hắn cũng mất sạch.
"Đau quá, sao Chân Võ còn chưa qua vậy?" Trong lòng Lục Thủy rất khó chịu.
Trị Liệu Thuật của Chân Võ tuy rất sứt sẹo, nhưng tốt xấu gì cũng là Trị Liệu Thuật.
Bây giờ Lục Thủy cảm giác mình đang da tróc thịt bong.
Nội tạng cũng có vài chỗ thay hình đổi chỗ.
Nếu không phải tu vi của bản thân còn tạm được, lại tu luyện Thể Thuật, khó có thể nói được bây giờ có thể đứng vững hay không.
Cuối cùng Lục Thủy lấy ra cái ghế và ngồi xuống.
Ổn định.
Lúc này A Mãn co giật trên mặt đất, nhưng không lâu sau, hắn đã dừng co giật.
Theo ngôi sao màu đỏ biến mất trong tinh không, khí tức trên người hắn ổn định lại.
Nhưng lúc này, trong mắt hắn vẫn là màu đỏ thẫm.
Hắn đã không phải là nhân loại bình thường, mà là Nghịch Tinh của thời đại này.
Hắn vẫm còn nguy hại cho thời đại này, chỉ là có quyền khống chế bản thân.
Đồng thời, ngôi sao màu đỏ được trời đất tiếp nhận, tuổi thọ không còn ngắn nữa.
Nghịch Tinh vào chính vị giống như là nghịch thiên cải mệnh.
Theo Lục Thủy thấy, khả năng lần này thành công đặc biệt thấp.
Năng lực của hắn vẫn rất yếu.
Nhưng cuối cùng hắn đẩy Nghịch Tinh thật sự quá thuận lợi, đây là do bản thân A Mãn tự mình tranh thủ được.
Không bao lâu, A Mãn đứng lên, hắn nhìn chằm chằm vào Lục Thủy.
Lúc này Mộ Trạch đang đi về phía bên này. Hắn cảm giác được khí tức Lục Thủy.
Khí tức này có chút suy yếu, Lục Thủy tuyệt đối đang bị thương.
Hắn không có khả năng để cho Lục Thủy gặp chuyện không may, không quan tâm xuất phát từ nguyên nhân gì, Lục Thủy cũng không thể có chuyện bất trắc gì được.
Thiếu gia của Lục gia gặp chuyện không may là một chuyện rất đáng sợ.
Rất nhanh, hắn lại chạy tới. Bây giờ đã không có khí tức đặc biệt ngăn cản, sẽ không tồn tại chuyện lạc đường nữa.
Khi hắn đi tới bên phía Lục Thủy, hắn nhìn thấy có người đứng ở đó.
Lục Thủy lại bị thương ngồi ở trên ghế.
Khi hắn nhìn thấy người đứng thẳng kia, tâm thần chợt hoảng hốt.
Đôi mắt kia là..
"Nghịch, Nghịch Tinh?"
Mộ Trạch có chút khó tin, nhưng đây tuyệt đối là Nghịch Tinh, ngôi sao màu đỏ kia rõ ràng ở trước mắt.
Rất nhanh, Mộ Trạch lại dự định xông lên, Nghịch Tinh lại ở phía trước Lục Thủy, nếu đối phương ra tay, vậy sẽ là trí mạng đối với Lục Thủy.
Về phần vì sao Lục Thủy ngồi, hắn không nghĩ tới. Lục Thủy luôn mang ghế theo bên người, ngồi là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua khi hắn còn chưa nhấc chân, hắn đột nhiên nhìn thấy Nghịch Tinh kia động.
Mộ Trạch có chút nóng nảy, nhưng chẳng bao lâu hắn lại sửng sốt, còn mất đi ý định tiến lên.
Hắn nhìn thấy Nghịch Tinh trực tiếp quỳ gối trước mặt Lục Thủy.
Liên tục dập đầu xuống đất.
"Đây là… chuyện gì xảy ra vậy?" Mộ Trạch nhất thời nghĩ không ra.
Tại sao Nghịch Tinh phải hướng về phía Lục Thủy quỳ xuống?
Lục Thủy làm gì vậy?
Lúc này Chân Võ và Chân Linh cũng chạy đến.
Khi bọn họ nhìn thấy Lục Thủy bị thương, lập tức lao tới.
Mà khi Chân Võ và Chân Linh xông tới, A Mãn ngẩng đầu lên.
Hắn cho rằng có người muốn gây bất lợi cho Lục Thủy.
Khi hắn nhìn về phía Chân Võ và Chân Linh, ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt.
Chân Võ và Chân Linh tất nhiên bị đôi mắt này dọa rồi.
Trong đầu liền hiện ra hai chữ Nghịch Tinh.
Nhưng bọn họ không lùi bước, đi thẳng tới bên cạnh Lục Thủy.
"Thiếu gia."
A Mãn nghe vậy, có chút sững sờ, cuối cùng cúi đầu.
Trong lòng Lục Thủy thầm thở dài, cuối cùng cũng đã tới.
Chân Võ vừa qua liền trực tiếp sử dụng Trị Liệu Thuật cho Lục Thủy.
Vẫn là sứt sẹo như vậy.
Nhưng chung quy có còn hơn không.
Chân Linh lại đưa ra linh dược.
Mộ Trạch ở bên cạnh nhìn tới ngây người. Trông hai người kia hình như rất quen thuộc với công việc này.
Lúc này A Mãn mới mở miệng nói:
"Cảm… cảm ơn."
Sau khi Lục Thủy ăn linh dược xong, lại nói với A Mãn:
"Thiên Tỉnh biến mất nhưng ngươi vẫn là Nghịch Tinh.
Ta giúp ngươi chính vị, chỉ để ngươi có thể sinh sống ở trên đời này, lực lượng hủy diệt vẫn ở trong tay ngươi.
Nếu ngươi không có cách nào kìm chế, vậy cuối cùng sẽ mang đến hủy diệt cho mình."
"Ta, ta biết, ta sẽ cố gắng, cố gắng làm người, sẽ, sẽ cố gắng sống sót.
Không, sẽ không vận, vận dụng tới lực lượng."
Chân Võ và Chân Linh và Mộ Trạch ở bên cạnh tất nhiên nghe được cuộc nói chuyện giữa Lục Thủy và A Mãn.
Người trước mắt này chính là Nghịch Tinh đáng sợ, Lục Thủy không cần phải nói, bọn họ vẫn có thể đoán ra được.
Chẳng qua người bay lên trên không trung.
Người sửa lại số phận của Nghịch Tinh.
Chân Võ và Chân Linh đã sớm đoán được.
Thiếu gia bọn họ chính là người như vậy, chỗ nào xảy ra chuyện lớn, chỗ đó liền có thể có bóng dáng thiếu gia nhà bọn họ.
Mộ Trạch lại hoàn toàn sửng sốt. Hắn nhiều lần xác định lại nhận thức về Lục Thủy.
Nhất là hắn thật sự không tin bóng dáng to lớn kia chính là Lục Thủy.
Nhưng sự thật ở ngay trước mắt.
Đây là thiếu gia phế vật của Lục gia sao?
Nếu Lục gia biết, chẳng phải sẽ cao hứng tới phát điên sao?
Lục Thủy không mấy lưu ý, mà bình tĩnh nhìn A Mãn.
Tay A Mãn nắm một hạt châu, trong hạt châu có bóng người đang ngủ say.
Thân là Nghịch Tinh, A Mãn tất nhiên biết đó chính là cậu bé, cũng biết đối phương thật sự còn đó.
Chỉ là nó đã chìm vào trong ngủ say, mặc dù thời gian ngủ này sẽ rất dài, nhưng hắn chờ nổi.
-----
Dịch: MB_Boss