Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 353: Tế Bái

Chương 353: Tế Bái


Sau khi nhóm người Mộ Tuyết rời đi, Khởi Nguyên Thạch liền không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Nhưng rất nhiều người đều chuyển đến đứng ở vị trí cuối cùng, có vẻ như đều đang đợi cơ hội thiên tuyển mới.
Rất nhanh sau đó, tất cả những người thuộc thế hệ trẻ đã hoàn thành tế bái.
Cuối cùng số người ở lại, tính cả hai người được trời chọn, có tất cả bảy người.
Cũng tính là nhiều rồi.
Trước đây tế lên tế xuống cũng chỉ có khoảng ba người.
“Lục Thiếu gia có muốn đi lĩnh hội cơ duyên không?” Mộ Tuyết đi đến bên cạnh Lục Thủy, hỏi.
Lục Thủy lắc đầu:
“Mộ Tiểu thư có muốn đi tế bái trưởng bối không?”
Trưởng bối này là chỉ mẹ của Mộ Tuyết.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu Mộ Tuyết muốn vào tế tổ.
Nếu không thì nàng có vào hay không cũng không quan trọng.
Lục Thủy tự nhiên cũng dự định theo vào, về phần câu nói kia mà Khởi Nguyên Thạch nói, hắn không để ý.
Không hứng thú.
Có hứng thú cũng vô dụng, bây giờ hắn phải cùng Mộ Tuyết đi tế bái mẹ nàng.
Mộ gia đến cuối cùng cũng không gặp tai họa gì vì Khởi Nguyên Thạch, cho nên không cần lo lắng đây có thể là nguy cơ tiềm ẩn.
Không cần nhúng tay vào.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy gật gật đầu, sau đó nói khẽ:
“Lục Thiếu gia muốn đi qua nhìn xem không?”
“Ừ.” Lục Thủy gật đầu.
Sau đó hai người sánh vai cùng đi về một khu vực khác.
Nơi đó có bài vị của toàn bộ người Mộ gia.
Chẳng bao lâu sau, Mộ Tuyết đã đi tới vị trí thuộc về mẹ nàng.
Lục Thủy nhìn thoáng qua, nhìn thấy phía trên có viết: Linh vị Vợ Đường Linh.
Lục Thủy không nói gì, chỉ yên lặng đứng sau lưng Mộ Tuyết, đảm nhiệm tốt chức vụ làm phông nền.
Mộ Tuyết quỳ trên mặt đất.
Nàng nhìn linh vị của mẫu thân mình, nhất thời cũng không nói gì.
Rất nhiều năm, đã rất nhiều năm nàng chưa quỳ gối ở nơi này.
Mộ Tuyết chưa bao giờ nhìn thấy mẹ nàng, nhưng nàng có cảm giác mẹ rất yêu thương nàng.
Mộ Tuyết cứ nhìn như vậy, nơi này không thắp hương, cũng không hóa vàng mã, hoa cũng không thể đặt.
Cho nên nàng chỉ có thể nhìn, sau đó dập đầu.
Lục Thủy nhìn bộ dáng muốn đưa chút gì đó lên của Mộ Tuyết, do dự một chút rồi lấy ra một thứ trái cây.
Sau đó ngồi xổm xuống bên người Mộ Tuyết, đưa cho nàng.
Mộ Tuyết nghi hoặc nhìn Lục Thủy, sau đó liếc thấy trái cây trên tay hắn.
Lại là trái cây.
Nàng nhớ rõ ở kiếp trước Lục Thủy cũng đưa nàng trái cây để tế bái mẹ nàng.
Không đúng, ở kiếp trước, Lục Thủy là tự mình cầm trái cây tế bái.
Rất không được, hại nàng không có cái gì cầm.
“Mộ Tiểu thư không cần sao?” Nhìn thấy Mộ Tuyết vẫn ngồi im không động đậy, Lục Thủy hỏi.
Mộ Tuyết đương nhiên cần, nàng nhận lấy trái cây, sau đó khách khí nói một tiếng cảm ơn.
Nàng biết nếu như Lục Thủy đã lấy nàng về nhà, kết cục sẽ không phải như vậy mà sẽ biến thành nàng nhìn Lục Thủy cầm hoa quả tế bái, cuối cùng trở thành một đứa con bất hiếu.
Sau đó, Mộ Tuyết đặt trái cây ở trước linh vị.
‘Mẹ, con rất tốt, mẹ không cần phải lo lắng.
Người bên cạnh con đây cũng đối với con rất tốt, chúng con nửa năm sau sẽ thành hôn.
Sẽ sống rất hạnh phúc.
Người này gọi là Lục Thủy, có đôi khi đặc biệt cần ăn đòn.’ Mộ Tuyết thầm nói với mẹ nàng trong lòng.
Mộ Tuyết vẫn luôn quỳ, nàng còn lời muốn nói.
‘Về sau con sẽ rất lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn là người được bảo vệ.
Được bảo vệ rất tốt.
Chỉ là..’ Mộ Tuyết cúi đầu, bởi vì trong lòng có chút mất mát, cho nên trong chốc lát không thể nói tiếp.
Không bao lâu sau, Mộ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn về phía linh vị, tiếp tục thầm nói trong lòng:
‘Mặc dù có hơi khó mở miệng, nhưng con vẫn muốn trở thành một người mẹ.
Vì cái người cần ăn đòn bên cạnh này hạ sinh một đứa bé.’
Lục Thủy đứng ở một bên nhìn, hắn đại khái có thể đoán được Mộ Tuyết đang nói cái gì.
Không phải đang mắng hắn, thì chính là đang khen hắn.
Sau đó nói với mẹ nàng rằng nàng muốn làm mẹ.
Ở kiếp trước Mộ Tuyết cũng không phải nói thầm ở trong lòng như vậy, mà là nói thẳng ra miệng.
Khi đó nàng hung hăng khen hắn, nói hắn đối với nàng tốt bao nhiêu.
Bây giờ chắc chắn không phải.
Phải biết ở kiếp trước, sau khi hắn san bằng Mộ gia xong, hai người liền không tới đây nữa.
Trước đấy mấy chục năm, phải nói là hắn sủng Mộ Tuyết lên tận trời.
Sau vô số năm thì sẽ không giống thế nữa, Mộ Tuyết thay đổi, trở nên bạo lực, chẳng khác gì thùng thuốc nổ.
Có thể là do vẫn chưa qua được thời mãn kinh.
“Lục Thiếu gia?” Giọng nói của Mộ Tuyết đột nhiên vang lên.
Lục Thủy bị đánh thức, theo bản năng muốn chạy ra khỏi vị trí nguy hiểm.
Nhưng hắn là người có tố chất tâm lý hơn người, điều này giúp cho hắn không có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã chạy trốn rồi.
Lần sau lúc ở gần Mộ Tuyết thì không nên suy nghĩ loại chủ đề nguy hiểm này nữa.
Sau đó Lục Thủy một mặt bình tĩnh nhìn Mộ Tuyết, không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt dò hỏi Mộ Tuyết muốn làm gì.
Bộ dáng sao lại giống như có tật giật mình thế, đang suy nghĩ chuyện gì không tốt sao? Mộ Tuyết hơi nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Khoảng thời gian này, Lục Thủy đặc biệt chuunibyou, có thể suy nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh.
“Lục Thiếu gia có muốn tế bái không? Nếu như không có ý định tế bái, vậy chúng ta đi ra luôn.” Mộ Tuyết đứng lên, nhẹ giọng nói.
Mộ Tuyết chỉ là đơn giản hỏi một câu như vậy, không có ý yêu cầu Lục Thủy làm gì.
Hiện giờ Mộ Tuyết vẫn luôn duy trì vẻ đoan trang hiền thục.
Hoàn toàn không có một chút dáng vẻ nào của thiếu nữ 19 tuổi hoạt bát sáng sủa.
Lục Thủy biết Mộ Tuyết như vậy đã là rất tốt, ở kiếp trước nào chỉ có như vậy, lúc đó dáng vẻ của nàng khiến cho người khác cảm thấy có chút tự bế.
Nói cái gì thì nàng làm cái đó, rất nghe lời, rất ngoan ngoãn, rất lễ phép, rất hiểu chuyện.
Nhu thuận đến mức khiến người ta đau lòng.
“Để ta tế bái.” Lục Thủy mở miệng nói.
Mặc dù mẹ vợ không nghe được, nhưng những gì nên nói thì vẫn phải nói.
Sau đó Lục Thủy quỳ gối trước linh vị mẹ Mộ Tuyết, trong mắt hắn ánh lên vẻ bình tĩnh, chăm chú.
‘Đối với rất nhiều người mà nói, Mộ Tuyết chỉ là một người bình thường.
Nhưng đối với con mà nói, Mộ Tuyết là cả thế giới.
Hi vọng người có thể hiểu rõ ý của con.
Nếu như vừa rồi con gái người có nói xấu gì con, vậy đó chắc chắn đều là giả.’
...
Sau đó Lục Thủy và Mộ Tuyết cùng rời khỏi tổ địa.
Để lại Khởi Nguyên Thạch đang tuyệt vọng chờ đợi kia.
Rõ ràng đã tìm được người có thể câu thông, cuối cùng lại không có ai phản ứng lại.
Quá thảm.
Đối với chuyện của Khởi Nguyên Thạch, Lục Thủy dự định sau khi từ hôn thành công xong thì nói cho Mộ Tuyết, đến lúc đó xem xem Mộ Tuyết muốn xử lý thế nào.
Dù sao đây cũng là chuyện của Mộ gia, nếu như Lục gia hắn náo ra vấn đề, thì thật ra vấn đề cũng không lớn.
Nhưng Mộ gia dù sao cũng không phải nhà hắn, rất dễ khiến Mộ Tuyết bị vạ lây theo.
Có một số việc mình không được chào đón thì không quan trọng, nhưng nếu là vợ mình không được chào đón thì sẽ không tốt.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất