Chương 356: Trà Trà Đến Thu Cảnh Cung
Lục Thủy không thèm để ý, Mộ Tuyết cũng không thèm để ý.
Lục Thủy cảm thấy quan hệ giữa hắn và cha vợ rất tốt, dù sao cha vợ cũng đã giúp hắn giữ bí mật một số việc, tốt hơn rất nhiều người.
Mộ Tuyết thì đã quen rồi.
Dì Đường thấy hai người kia không để ý thì nhẹ nhàng thở ra.
Chồng nàng chính là như vậy, sắc mặt chẳng mấy khi tốt đẹp.
Nhã Lâm nào để ý nhiều như vậy, nàng động đũa, ngồi bên cạnh Mộ Tuyết ủy khuất nói:
“Tỷ tỷ, ta không với tới.”
“Tỷ tỷ gắp giúp muội.” Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Lục Thủy cũng động đũa, hắn định ăn chút cá nướng, nhìn giống như Chân Võ có bỏ cả hạt tiêu vào.
Lúc này Lục Thủy bỗng nhớ tới Thiên Y Quả siêu cay, nếu như đang ở nhà hắn, hắn rất muốn cho hai quả vào.
Cha hắn mẹ hắn, Mộ Tuyết, cộng thêm Đông Phương Tra Tra, đều có thể thử một chút.
Đáng tiếc.
“Lục Thiếu gia bị trọng thương, không phải nên ăn thanh đạm một chút sao?” Mộ Trạch ở một bên đột nhiên mở miệng nói.
Lục Thủy xác thực có bị thương, mặc dù biết Lục Thủy rất lợi hại, nhưng hắn cũng không hy vọng Lục Thủy bởi vì ăn sai đồ mà xảy ra chuyện.
Lục Thủy dừng đũa một chút.
Cha vợ, ngài có chuyện gì thế? Hết chuyện để nói rồi à? Ta mà bị trọng thương con gái của ngài lại không biết sao?
Lục Thủy xác thực bị thương không nặng, sắc mặt hắn không trắng bệch, khí huyết cũng không suy yếu.
Nếu không Mộ Tuyết đã sớm phát hiện.
Trước tiên chính là dò xét.
Bây giờ hắn nhiều lắm thì chỉ là vài chỗ trên người có hơi đau nhức.
Lục Thủy không nhìn, tiếp tục gắp cá.
Chỉ là lúc này Mộ Tuyết mở miệng nói:
“Lục Thiếu gia đã bị thương, hay là ăn thanh đạm một chút, sẽ tốt hơn.”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, Mộ Tuyết tự nhiên cũng nhìn Lục Thủy.
Ngươi là ai? Quản ta làm gì?
Sau đó Lục Thủy chuyển hướng đũa, gắp cá hấp.
Cái này nếu là ở nhà, hắn sẽ dùng chuyện bị thương lấy cớ không ăn cơm, nhưng mà con cá này hắn muốn ăn.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Thủy, dì Đường và Mộ Trạch đều có chút bất ngờ.
Nói hai đứa này không có quan hệ gì, ai mà tin.
Một bữa cơm này, Lục Thủy đều chỉ ăn đồ thanh đạm.
Hắn cảm thấy mình có chút thua thiệt.
Mộ Tuyết tự nhiên từ bỏ ý nghĩ đêm nay đánh Lục Thủy.
Nàng muốn đánh Lục Thủy, nhưng chưa từng muốn tổn thương Lục Thủy.
Trừ khi đặc biệt tức giận.
...
Sáng sớm hôm sau.
Đông Phương Trà Trà đi trên đường lớn của Thu Cảnh Cung, nàng đến hôm qua, hôm nay mới đi vào.
Chủ yếu là vì đi thám hiểm ở nơi khác một lúc.
Đương nhiên, đây đều là những nơi không nguy hiểm.
Những nơi Hương Dụ nói là nguy hiểm, nàng đều không đi.
Nghe Hương Dụ chắc chắn đúng.
Hương Dụ lúc này cũng đang đi theo Đông Phương Trà Trà.
“Tại sao trên đường lớn này không có ai vậy? Ta muốn hỏi xem tiên tử Thiên Ngâm có phải là ở chỗ này hay không.” Đông Phương Trà Trà nói.
Trên đường đi, nàng rốt cuộc cũng nhớ được mình nghe qua tên cung Thu Cảnh ở đâu, là từ vị tiên tử Thiên Ngâm bị chặn lại mấy chục năm ở tông môn mà nàng gặp trên đảo Mê Vụ kia.
“Tiểu thư Trà Trà có thể đợi đến lúc tìm được người rồi hỏi, bây giờ vẫn còn tương đối sớm.” Hương Dụ nói.
Chỉ cần không phải chuyện nguy hiểm, Hương Dụ cũng sẽ không ngăn cản.
Rất nhanh sau đó, Đông Phương Trà Trà đã nhìn thấy một người, người này nhìn âm trầm, giống như muốn mốc meo lên vậy.
Hắn lúc này cũng đang đi trên đường lớn.
Đông Phương Trà Trà lập tức chạy tới:
“Đạo hữu, có thể hỏi ngươi một việc được không?”
Thạch Minh cau mày nhìn người vừa chạy tới này, là một tiên tử, tu vi 2.3, tuổi không lớn, còn trẻ, nhìn như này có lẽ cũng còn chưa trưởng thành.
Có một mắt bị bịt lại, trên bịt mắt có một chữ Kiếm.
Đây là thiếu nữ chuunibyou trong truyền thuyết à?
“Vị sư muội này, mời cách ta xa một chút.” Thạch Minh hảo tâm nhắc nhở.
Đông Phương Trà Trà lập tức lùi về sau hai bước.
Đối phương có vẻ như không thích mình tới gần, vậy dĩ nhiên nên cách xa ra một chút.
Rời nhà đi ra ngoài, tốt hơn hết là không chọc giận người xa lạ.
Ừm, ở nhà cũng không thể khiến người nhà tức giận được.
Đây là mẹ dạy nàng.
Nhìn thấy Đông Phương Trà Trà lùi lại hai bước, Thạch Minh vẫn nhíu mày, khoảng cách vẫn quá gần.
Nhưng chỉ cần sớm rời đi thì vấn đề cũng không lớn.
“Vị sư muội này có vấn đề gì không?” Thạch Minh hỏi.
“Ta gọi là Đông Phương Trà Trà, không phải người thuộc tông môn này, nhưng chúng ta được mời tới đây.
Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi có biết tiên tử Thiên Ngâm hay không?” Đông Phương Trà Trà nói rõ thân phận của mình, cũng nói luôn vấn đề của mình.
Nàng cảm thấy mình làm rất tốt, là Hương Dụ dạy nàng.
...
Nghe thấy lời Đông Phương Trà Trà nói, lông mày Thạch Minh liền nhíu lại.
Hắn đương nhiên biết Thiên Ngâm là ai.
Lần này hắn ra ngoài chính là để giúp sư tỷ Thiên Ngâm của hắn lấy thuốc, phương thuốc kia có hữu dụng, nhưng tốc độ khôi phục rất chậm.
Có thể phải mất mấy năm.
Cho nên hắn còn phải ở bên ngoài chỗ ở của sư tỷ thêm mấy năm.
Thời gian mấy năm đối với bọn hắn mà nói thì không hề dài, dù sao cũng đã như vậy mấy chục năm, mấy năm thực sự rất ngắn.
Thạch Minh nhìn số ngày giảm dần từng ngày.
Đến lúc hắn sẽ phải dọn đi.
“Tiên tử Đông Phương biết sư tỷ Thiên Ngâm?” Thạch Minh nhìn Đông Phương Trà Trà hỏi.
Hắn cảm thấy dáng vẻ của Đông Phương Trà Trà này dù nhìn thế nào cũng không quá thông minh, hẳn là không nói láo.
“Ngươi cũng biết tiên tử Thiên Ngâm? Có thể dẫn ta đi được không?” Đông Phương Trà Trà lập tức nói.
Nàng không biết người nào ở chỗ này, cũng không biết tiếp sau đây phải làm gì.
Cho nên tìm được người quen sẽ có cảm giác thoải mái hơn.
Đương nhiên, nàng cũng có thể để người của cung Thu Cảnh an bài.
Nhưng nàng vẫn muốn đi gặp tiên tử Thiên Ngâm một chút.
Thuận tiện nhìn xem ai là người đã chặn đường tiên tử Thiên Ngâm nhiều năm như vậy.
Nếu như đánh thắng được, nàng có thể trượng nghĩa tương trợ.
Đánh không lại ... vậy, vậy nói sau đi.
Hương Dụ nói khoe khoang chính là đang rước thêm phiền phức cho chính mình và những người khác, Hương Dụ nói rất đúng.
“Ngươi tìm sư tỷ Thiên Ngâm có chuyện gì?” Thạch Minh hỏi một câu.
Mặc dù Đông Phương Trà Trà này nhìn không có gì nguy hiểm, nhưng sư tỷ hắn căn bản không có bằng hữu nào.
Toàn bộ tông môn đều xa lánh nàng, làm sao có thể có người đến tìm được.
Là đến tìm phiền phức sao?
Nếu như vậy, vậy hắn không để ý tặng đối phương chút xui xẻo này.
Nghe được câu hỏi của Thạch Minh, Đông Phương Trà Trà nhíu mày một chút, sau đó mở miệng nói:
“Hình như cũng không có chuyện gì quan trọng.”
“...”
Cuối cùng, Thạch Minh bất đắc dĩ nói:
“Đi theo ta.”
Câu trả lời của người này nằm ngoài dự đoán của hắn, hẳn là không có vấn đề gì, nhưng hắn sẽ hỏi lại sư tỷ Thiên Ngâm.
Bảo đảm người này không phải là đến tìm phiền phức.
------
Dịch: MB_Boss