Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 365: Ta Có Tính Là Người Không?

Chương 365: Ta Có Tính Là Người Không?


Đông Phương Trà Trà trừng mắt nhìn Thiên Ngâm, sau đó hỏi ra một vấn đề rất có tính triết học:
“Ta có tính là người không?”
Thiên Ngâm: “...”
Hương Dụ: “...”
Tiểu thư Trà Trà, người nghĩ thế nào mà lại hỏi ra cái vấn đề này?
Trà Trà cũng cảm thấy cách hỏi của mình không được đúng lắm, liền lên tiếng giải thích:
“Ý của ta là, chắc hẳn ta cũng tính là người. Không đúng, ta là người mà.
Hình như cũng không đúng lắm.”
Sau đó Trà Trà nhìn về phía Hương Dụ.
“Hương Dụ, ngươi hiểu không?”
Hương Dụ thở dài một tiếng trong lòng, sau đó nói:
“Ý của Tiểu thư Trà Trà là, nàng cũng có tư cách tham gia thi đấu, có lẽ cũng có thể gia nhập với các ngươi.”
Nghe được lời Hương Dụ nói, Đông Phương Trà Trà lập tức gật đầu, ý của nàng chính là như vậy.
Thiên Ngâm có chút bất ngờ, nàng không rõ tiên tử Trà Trà lấy đâu ra tư cách, nhưng nàng cũng không đi chất vấn chuyện này, mà hỏi:
“Người chúng ta cần là một tam giai, mà đối phương cũng là tam giai, khả năng chính là loại khó dây dưa nhất kia.”
Đông Phương Trà Trà lập tức nói:
“Ta cũng là tam giai, bây giờ ta đang rất bức bối, ta cảm thấy mình đi không có vấn đề gì.”
Nàng cẩn thận hồi tưởng lại, cha và mẹ nàng chỉ giúp nàng ấn giấu tu vi, không nói lúc đánh nhau không được để lộ tu vi.
Thiên Ngâm hơi kinh ngạc, mặc dù biết rõ Trà Trà là tam giai, thế nhưng khi đối phương tự nói ra vẫn khiến cho người khác khó có thể tin được.
Có điều đối với đề nghị của Trà Trà, nàng có chút do dự.
Cuối cùng chỉ có thể nói:
“Tuy có thể, nhưng tiên tử Trà Trà tuyệt đối không nên miễn cưỡng chính mình.”
Trà Trà là ai, Thiên Ngâm không rõ lắm.
Nhưng nàng biết, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với Trà Trà, vậy có khả năng Thu Cảnh Cung cũng sẽ xong đời.
Trà Trà tự nhiên gật đầu đồng ý, nàng không đủ mạnh, thì sẽ không muốn làm gì thì làm.
Cho nên nàng rất nghe lời.
...
Lúc nhận được tin nhắn của Thiên Ngâm, Thạch Minh có chút ngoài ý muốn.
‘Để Đông Phương Trà Trà đấu với vị sư muội kia?”
Đây chính là thân thích nhà Đông Phương Hạo Nguyệt đó, thật sự không có vấn đề gì sao?
Thạch Minh cũng không phải lo lắng thực lực đối phương có vấn đề, mà lo lắng nhỡ đây Đông Phương Trà Trà xảy ra chuyện không hay gì thì phải làm sao bây giờ?
Tông môn bọn hắn còn có thể tồn tại sao?
Đông Phương đại lão đáng sợ đến mức nào thì hắn không rõ ràng lắm, nhưng các loại dấu hiệu đã cho thấy, toàn bộ tông môn này cũng không đủ khả năng trêu vào đối phương.
Để Đông Phương Trà Trà ra sân không phải là đi đặt bom hẹn giờ sao?
Hơn nữa một quả bom này còn có thể tùy thời nổ rớt cả Thu Cảnh Cung.
Nhưng hắn lại không thể nói ra chuyện của Đông Phương đại lão được.
Cho nên chỉ có thể ngầm thừa nhận việc này?
‘Hi vọng sẽ không xuất hiện bất kì chuyện ngoài ý muốn gì.’
Không xuất hiện việc ngoài ý muốn, muốn hắn dọn đi cũng được.
Nếu như việc ngoài ý muốn xuất hiện, đừng nói là sư tỷ Thiên Ngâm không có chỗ ở, có lẽ cả Thu Cảnh Cung cũng sẽ không còn chỗ ở nữa.
Khi đó sẽ thật sự phải lang thang ngoài đường đó.
--- ---
Sâu dưới lòng đất ở Thu Cảnh Cung.
Cô bé tóc bảy màu đi tới một không gian thật lớn bên trong.
Nàng nhìn thấy một con sông, con sông này chia không gian ở đây thành hai nửa.
Cô bé tóc bảy màu đứng ngay cạnh bờ sông, ban đầu nàng muốn bay qua phía đối diện, nhưng lại không bay qua được.
Lúc bay đến giữa không trung liền rơi xuống.
Nàng chỉ có thể lui về.
“Thật kỳ quái, hay là dùng thần lực bay qua?”
“Chỉ dùng một chút xíu, sẽ không bị bắt về đâu nhỉ?”
“Hẳn là không đâu.”
Cô bé tóc bảy màu rất muốn qua phía đối diện nhìn, nàng cảm thấy bên trong hẳn là có đồ vật gì đó.
Cô bé tóc bảy màu rất nhanh liền vận dụng thần lực, sau đó thành công bay qua phía bờ sông bên kia.
Mà sau khi cô bé tóc bảy màu bay qua con sông, trong một ngôi đền ở đó, một người vốn đã yên lặng rất nhiều năm bỗng nhiên mở mắt.
“Ai?”
“Có, có người có thể đi vào nơi này?”
“Nhược Thủy biến mất sao? Ta có thể đi ra được sao?”
Là giọng nữ.
...
Ngay lúc đó, Chưởng môn Thu Cảnh Cung cũng mở mắt.
“Cảm giác có thứ gì đó vừa rơi xuống.”
Chưởng môn Thu Cảnh Cung là một người đàn ông trung niên.
Ngay khi cảm thấy có gì đó không đúng, hắn liền thử cảm nhận lại lần nữa, nhưng lại phát hiện không có bất cứ vấn đề gì.
Sau đó hắn liền không nghĩ nhiều nữa.
Gần đến thi đấu rồi, hắn cũng có chuyện cần quan tâm.
--- ---
Giữa trưa ngày hôm sau.
Lục Thủy và Mộ Tuyết xuống xe lửa.
Mộ gia cách Thu Cảnh Cung không quá xa.
“Lục Thiếu gia, Trà Trà vào tam giai, có thể muốn đấu một một với ngươi.” Mộ Tuyết đi bên cạnh Lục Thủy mở miệng nói.
Hai bọn họ đứng chung một chỗ, vì quần áo tương đối giống nhau khiến cho rất nhiều người nhìn sang đều cảm thấy hai người này là một đôi.
Nhất là giữa hai người không có ngăn cách gì, bầu không khí rất hòa hợp.
Mặc dù không tay trong tay, nhưng cảm giác bầu không khí giữa hai người cũng không kém thân mật mấy so với nắm tay.
Chân Võ Chân Linh và Đinh Lương tự nhiên là đi theo ở phía sau, nếu không cần thiết bọn hắn cũng sẽ không đứng ở quá gần.
Nghe được lời Mộ Tuyết nói, Lục Thủy không khỏi đáp lại:
“Nàng không có việc gì tự nhiên đi đấu với ta làm gì.”
“Trà Trà nói ngươi đánh nàng, còn lừa nàng.” Mộ Tuyết nói.
“Thật sao?” Lục Thủy bình tĩnh hỏi lại.
Mộ Tuyết gật đầu:
“Đúng vậy, Lục Thiếu gia định làm thế nào?”
“Trẻ nhỏ không ngoan đánh một trận thì có gì sai.
Một người Chân Linh cũng có thể đánh nàng đến kêu trời trách đất.” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết gật gật đầu, nàng biết Lục Thủy sẽ không để bản thân thiệt thòi.
Trà Trà muốn đòi lại danh dự cũng thật khó.
Nhưng nàng cũng không thèm để ý, việc Trà Trà tìm đường chết như thế này, nàng đã quen rồi.
Lúc bọn hắn sắp đến Thu Cảnh Cung, liền phát hiện có không ít người đi về phía Thu Cảnh Cung.
Có một ít nhìn giống như không phải người Thu Cảnh Cung.
Lục Thủy nhìn về phía Mộ Tuyết, Mộ Tuyết cũng không hiểu.
“Chân Võ.” Lục Thủy gọi một tiếng.
Lúc này, Chân Võ lập tức đi đến bên người Lục Thủy:
“Thiếu gia?”
“Có chuyện gì xảy ra?” Lục Thủy hỏi.
Chân Võ tự nhiên biết Lục Thủy đang hỏi chuyện gì, lập tức đáp:
“Thi đấu Thu Cảnh Cung thật ra cũng có mời một vài tông môn, đương nhiên cũng chỉ là mấy tông môn không khác họ lắm.
Đạo Tông, Kiếm Nhất Phong, Xảo Vân Tông, loại tông môn đỉnh cấp này, bọn hắn không dám quấy nhiễu.
Càng không dám quấy rầy.
Có thể mời đều là một vài tông môn quen thuộc hoặc là có chút lợi ích, hay lui tới.
Có điều hôm nay nhiều người, là bởi vì Thu Cảnh Cung cảm thấy đồ đều đã chuẩn bị xong, người cũng đã tới, liền tạm thời quyết định khai mạc thi đấu.”
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất