Chương 379: Quyền Đánh Lưu Hỏa
Mộ Tuyết lúc này cũng đang ở trong một không gian đen kịt, có điều nơi này tràn ngập một loại khí tức tiêu cực.
Oán hận, cô độc, phẫn nộ, các loại khí tức tiêu cực như có thực thể.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng ở chỗ sâu nhất có một hạch tâm, nơi đó chứa đầu nguồn của tất cả khí tức tiêu cực ở chỗ này.
"Thật sự là một nơi kỳ quái, từ bên ngoài nhìn vào, nơi này hẳn là có hai không gian độc lập, bên này tràn ngập khí tức tiêu cực, như vậy nơi Lục Thủy và Trà Trà xuất hiện, hẳn là một không gian bình thường."
Nghĩ tới đây, Mộ Tuyết nhẹ nhàng thở ra.
Chí ít bọn họ không có nguy hiểm gì.
Nhưng nàng trước tiên cần phải tìm được Chân Linh và Đinh Lương.
Hai người kia cũng tiến vào, nàng không muốn nhìn thấy các nàng xảy ra chuyện.
Đương nhiên, nếu như ảnh hưởng tới việc Lục Thủy cõng nàng, nàng sẽ không để ý mà đánh gãy chân của hai người đó.
Chỉ có như vậy Lục Thủy mới có thể cõng nàng.
Nếu thực sự không được, thì chân của Trà Trà và Hương Dụ cũng đánh gãy nốt đi.
Như vậy chắc chắn sẽ thành công.
Sau đó Mộ Tuyết không nghĩ nhiều nữa, bây giờ nàng cần tìm được Đinh Lương và Chân Linh trước, sau đó đi giải quyết vấn đề bên trong.
Như thế tất cả mọi người sẽ có thể bình an trở lại cung Thu Cảnh.
"Có điều không gian nơi này thật sự kỳ quái, cũng không biết là do đâu mà hình thành.
Mộ Tuyết hơi nghi ngờ, sau đó bắt đầu cất bước đi về phía trước.
Tất cả khí tức tiêu cực đều đang tránh né nàng, giống như Mộ Tuyết cùng tất cả khí tức ở chỗ này đều không hợp nhau.
Giống như một người thánh khiết đi trong khu vực bị ô uế, mà lại không có chút ô uế nào nhiễm lên người nàng.
Nàng bước đi, giống như là ánh sáng trong bóng tối.
. . .
Cùng lúc đó, Đông Phương Trà Trà tuy không hiểu rõ tình huống hiện tại, nhưng nàng không hoảng hốt chút nào, nàng nhìn thấy chị dâu cũng ở đây, cho nên nàng không cần phải lo lắng.
Chị dâu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ tới đón nàng ra.
Chỉ cần nàng không làm loạn, không tham lam, không bị mê hoặc gì thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
"Biểu đệ Lục Thủy cũng ở đây, vậy liệu ta có thể đeo mặt nạ lên giả vờ làm Lưu Hỏa được chưa nhỉ?
Biết đâu lại gặp được người, trước tiên cứ đánh một trận đã rồi lại nói." Đông Phương Trà Trà cảm thấy suy nghĩ của mình rất hợp lý.
Sau đó Đông Phương Trà Trà liền mang mặt nạ trước đó ra, nàng phủi phủi tro bụi trên mặt nạ đi.
“Thiên phú của biểu đệ Lục Thủy không nhiều, tu vi lại thấp hơn ta, chắc chắn không phải là đối thủ của biểu tỷ này, lần này có thể quang minh chính đại đơn đấu với biểu đệ Lục Thủy rồi.”
Đông Phương Trà Trà cảm thấy dị thường hưng phấn.
Nàng vừa mới tấn thăng tam giai, giờ còn đang cảm thấy vô cùng bức bối, cho nên lòng tin mười phần.
Đeo mặt nạ lên xong, nàng bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của biểu đệ Lục Thủy.
Rất nhanh sau đó, Đông Phương Trà Trà đã thấy Lục Thủy.
Lúc này Lục Thủy đang ngồi trên mặt đất sửa chữa một vài thứ gì đó, hắn đang ở ngay cạnh biên giới Nhược Thủy, đang cố gắng tìm ra trận pháp dung nhập Nhược Thủy, từ đó khống chế tiến trình của Nhược Thủy.
Nhưng trong lúc còn đang nghiên cứu, hắn đột nhiên liếc mắt nhìn về phía trước, bởi vì góc độ không đủ để nhìn thấy hết, cho nên lại ngẩng hẳn đầu lên nhìn.
Là một người phụ nữ, trên mặt mang mặt nạ.
"Đông Phương Tra Tra muốn làm gì?" Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.
Hắn tự nhiên biết người đến là Đông Phương Tra Tra.
Không cần cảm nhận khí tức cũng có thể nhìn ra.
Quần áo không thay đổi chút nào.
Mặt nạ này cũng nhìn rất quen mắt, hắn hình như đã từng đánh người đeo mặt nạ này.
"Đông Phương Hạo Nguyệt?" Giọng nói của Đông Phương Trà Trà truyền tới, rất nghiêm túc, khí thế cũng tạm ổn.
"Lưu Hỏa?" Lục Thủy đứng lên, thử hỏi.
"Đã biết ta là Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông Lưu Hỏa mà còn dám ngẩng đầu nói chuyện với ta?" Giọng nói của Đông Phương Trà Trà mang theo một tia uy áp.
Đây là khí thế của tam giai.
Lục Thủy nhìn Đông Phương Trà Trà, lúc đầu cảm thấy mình đang rất bận, cho nên không muốn chấp nhặt với Đông Phương Tra Tra.
Nhưng đã tự mình đưa tới cửa, không thể trách hắn được.
Lục Thủy nhìn Đông Phương Tra Tra, nói:
"Ngươi có từng nghĩ tới phía sau ngươi có thể có người đang nhìn chằm chằm vào ngươi hay không?"
Đông Phương Trà Trà: "? ? ?"
Bị Lục Thủy nói như thế, Đông Phương Trà Trà có chút lo lắng, nơi này vốn cũng không phải là chỗ bình thường gì.
Khả năng có người sau lưng là rất cao.
Nhưng nàng lại lo lắng biểu đệ Lục Thủy lừa nàng.
Thế nhưng nàng càng nghĩ lại càng muốn quay lại nhìn phía sau một chút, để thực sự chắc chắn không có người.
Trong lúc vô ý thức, Đông Phương Trà Trà quay đầu thoáng nhìn phía sau lưng mình.
Phía sau là một khoảng không tương đối tối, ngoài ra còn có một vài kiến trúc, nhưng không có người.
Đông Phương Trà Trà nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó quay đầu định tiếp tục đơn đấu với biểu đệ Lục Thủy.
Chỉ là vừa mới quay đầu, nàng liền nhìn thấy một nắm đấm đang ở ngay sát mặt mình, che khuất hoàn toàn tầm nhìn phía trước.
Bịch.
Đông Phương Trà Trà trực tiếp bay khỏi mặt đất.
"Ha? ? ?"
Biểu đệ Lục Thủy lại đánh lén?
Đau quá.
Nhưng đau đớn đều là nhất thời, tu vi của nàng bây giờ là tam giai, biểu đệ Lục Thủy dù có giở trò đánh lén cũng không phải là đối thủ của nàng.
Nghĩ như vậy, Đông Phương Trà Trà nhanh chóng bắt đầu vận dụng sức mạnh, nàng muốn đánh biểu đệ Lục Thủy đến kêu trời trách đất.
Ầm!
Trong khi Đông Phương Trà Trà còn đang vận dụng sức mạnh, mặt lại đột nhiên bị đá một cước.
Một cước này trực tiếp làm rối loạn quá trình hội tụ sức mạnh của nàng.
"A a?"
Tại sao lại như vậy?
Nội dung cốt truyện này không đúng.
Làm lại.
Nhưng mà thứ nghênh đón nàng chính là những nắm đấm liên hoàn, mà toàn bộ đều đánh vào mặt của nàng.
"Ối Á!"
"Lục. . ."
Vừa mới nói ra được một chữ, nắm đấm của Lục Thủy lại một lần nữa rơi xuống mặt Đông Phương Trà Trà.
"Là ta, là ta."
Đông Phương Tra Tra lập tức kêu lên.
"Không hổ là Lưu Hỏa, nhận phải nắm đấm của ta mà vẫn có thể nói chuyện, hãy xem Vô Hình Vô Ảnh Thối của ta đây." Lục Thủy không bởi vì nói chuyện mà tốc độ chậm lại, không những không chậm lại, thậm chí còn tăng nhanh hơn rất nhiều.
Bịch một tiếng, Đông Phương Trà Trà bị một cước đá bay ra ngoài.
Bởi vì dùng chân, dẫn đến cường độ không đồng đều, mặt nạ bị đánh tới rơi ra.
Lục Thủy kinh hãi, vèo một tiếng đã chạy đến bên người Đông Phương Trà Trà, một tay đè lại mặt nạ sắp rơi ra, sau khi thuận lợi cố định lại mặt nạ cho Đông Phương Trà Trà xong, lại trực tiếp dùng sức nhấn xuống một cái.
Phịch, Đông Phương Trà Trà bị Lục Thủy ấn vào trong đất.
Đông Phương Trà Trà: ". . ."
Lục Thủy không có ý định dừng tay, hắn còn chưa có đánh xong đâu.
-----
Dịch: MB_Boss