Chương 389: Sao Ngươi Nói Có Thể Chất Đặc Biệt?
Lục Thủy đang đi ở biên giới Nhược Thủy, bây giờ Nhược Thủy đã tràn đến trước cung điện.
Nhưng cung điện này lớn khủng khiếp, muốn đến nơi sâu nhất có lẽ còn phải đi khá lâu.
Cũng không vấn đề gì.
Đương nhiên, bây giờ lượng quái vật công kích đã ít dần đi, điều này nói rõ rằng Mộ Tuyết đã sắp gặp được tồn tại ở hạch tâm.
Tồn tại đó sẽ bị Mộ Tuyết đánh giết, sau đó Mộ Tuyết sẽ phá vỡ không gian này, để người ở phía trên tới đón bọn hắn.
Lục Thủy không cần làm gì, nhưng hắn lại vẫn muốn làm chút gì đó.
Tóm lại hắn muốn trò chuyện một chút với người bên trong kia.
Nơi này hẳn là có quan hệ với Chân Thần.
Hắn muốn biết tại sao một số người Viễn Cổ lại để mắt tới Lục gia bọn hắn.
Thời kỳ Viễn Cổ đã có Lục gia hay chưa cũng là một vấn đề.
Ừm, mặc dù Lục gia đã tồn tại rất rất nhiều năm, nhưng cũng thật sự có khả năng không dính dáng gì đến Viễn Cổ.
Có điều lịch sử cụ thể của gia tộc, Lục Thủy cũng không biết.
Đừng nói là hắn, ngay cả Đại Trưởng lão cũng không nhất định sẽ biết.
Nếu như chỉ nhìn tài liệu trong gia tộc, vậy chắc chắn không liên quan gì tới Viễn Cổ.
Nhưng cũng có thể là bắt đầu trong giai đoạn chuyển giao, dù sao thì làm gì có ai rảnh rỗi vừa mới lập gia đình đã biên soạn cho nhà mình một cuốn lịch sử chứ?
Còn không phải là thế hệ sau rảnh rỗi đến nhàm chán nên mới bày việc ra làm sao?
Như vậy bị mất đoạn đầu cũng không có gì là lạ.
Hoặc là do lúc đầu quá yếu nên không muốn viết.
Sau đó Lục Thủy lại tiếp tục vẽ trận pháp.
Mà Chân Võ và Thạch Minh vẫn còn đang nhiệt tình huyết chiến với đám quái vật.
Vết thương trên người hai người chằng chịt, Thạch Minh nhìn vô cùng thảm, cả người đều là máu.
Chân Võ bớt lại chút thời gian làm Trì Dũ Thuật cho Thạch Minh, nói:
“Không phải ngươi nói ngươi có thể chất đặc biệt, bất kỳ ai đánh ngươi đều không có kết cục tốt sao? Vì sao ta lại thấy như ngươi mới là người bị xui xẻo vậy?”
Chân Võ tận mắt nhìn thấy Thạch Minh khi không tự dưng bị trúng đạn, không đột nhiên ngã sấp xuống thì cũng là chém trượt.
Tảng đá ven đường cũng có thể làm Thạch Minh bị thương được.
“Ngươi không thấy ta đang ở cùng một chỗ với ai sao?” Thạch Minh vẻ mặt ưu sầu nói.
Mặc dù lần này được chỉ điểm, nhưng thảm cũng là thật.
Trì Dũ Thuật của đạo hữu Chân Võ không được a, quá tầm thường.
Lần sau vẫn là gọi Sơ Vũ tới đi.
Chân Võ không nói gì, hắn tự nhiên biết Thạch Minh là ai, nhưng hắn thật tò mò không biết Thạch Minh là như thế nào mà biết Thiếu gia nhà bọn hắn.
Xem ra Thạch Minh danh xưng ai tới gần người đó phải chịu xui xẻo này, khi ở cùng Thiếu gia bọn hắn đã phải chịu không ít khổ.
--- ---
Hồi lâu sau, cả đám người Thiên Nữ tông đi tới một khu vực đen kịt, bầu trời nơi này chỉ có một màu đen, mặt đất cũng như vậy.
Giống như là ở trong vực sâu, nhất là khi nhìn vào bên trong, toàn một màu đen thăm thẳm như sóng biển đang cuộn trào.
“Có lẽ đây chính là khu vực sâu nhất, đi qua nơi này xong hẳn là có thể thấy được hạch tâm.” Tố Nhiễm nhìn về phía trước nói.
Mộ Tuyết chỉ đứng tại chỗ nhìn, những người khác cũng không quấy rầy nàng, cũng chưa từng để nàng phải động thủ.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết Mộ Tuyết không đơn giản, sau khi nghe qua những chỉ đạo “vô tình” của Mộ Tuyết, những nghi ngờ về tu vi của các nàng đều được trực tiếp giải quyết, thậm chí có người còn tiến thẳng lên một bước.
Điều này hoàn toàn vượt ngoài tưởng tượng của các nàng, thế nhưng lại cảm thấy những hành động này của đối phương chỉ là tùy ý, không có ý nghĩ sâu xa gì.
Cho nên chỉ có thể lẳng lặng cảm tạ ở trong lòng.
Không dám lên tiếng.
“Nghỉ ngơi cũng đủ rồi, tiến công đi, phía sau cơ bản là không còn đường lui nữa.” Những cường giả ngũ giai của các tông môn khác nói.
Đúng vậy, có một vài người từ chối mạo hiểm, cho nên ở lại bên ngoài, thế nhưng những người đó cuối cùng lại đuổi theo bọn họ, nói phía sau đã bị thứ nước kỳ quái kia nhấm chìm rồi.
Cho nên quay lại chính là đường chết.
Tất cả mọi người gật gật đầu.
“Động thủ đi.”
Sau đó tất cả mọi người cầm cờ trận bắt đầu tiến công về phía khu vực đen kịt trước mặt.
Đây cũng không phải là quái vật, chỉ thuần túy là khí tức tiêu cực.
Hoặc là nói khu vực đen kịt này chính là một con quái vật cỡ lớn.
Bọn người Tố Nhiễm động thủ, Mộ Tuyết vẫn chỉ đứng nhìn như vậy.
Về phần Thiên Nữ tông và các tông môn khác, khu vực đen kịt này như đã biết trước, khi bọn họ vừa bắt đầu tiến công, bọn chúng tự nhiên cũng bắt đầu điên cuồng tiến công.
Đùng, đại chiến trong nháy mắt bùng nổ, vô số sức mạnh đan xen tụ lại một chỗ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn người Tố Nhiễm đã bị khu vực đen kịt này áp chế.
Khu vực đen kịt kia giống như biển động, xô đẩy thân hình của tất cả mọi người, khiến cho tất cả những người tiến lên không thể không lùi lại mấy chục bước.
Nếu như không phải có năm cái cờ trận kia, có lẽ bọn họ đã trực tiếp bị nhấn chìm trong đại dương đen kịt này.
Bọn người Tố Nhiễm nhìn về phía trước, các nàng không ngừng điều động trận pháp, cố gắng chống lại sự trấn áp của khí tức tiêu cực.
Thế nhưng căn bản là làm không được, sức mạnh của đối phương quá lớn.
Hành vi của bọn họ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Giống như muốn dùng một hòn đá lớn bằng bàn tay ngăn chặn một con mãnh hổ.
Đơn giản là hão huyền.
Ầm!!!
Công kích mạnh mẽ một lần nữa ập tới, lần này trực tiếp xuyên qua trận pháp đánh trúng vào người đang điều động trận pháp.
Phụt!
Tố Nhiễm phun ra một ngụm máu tươi.
Đối mặt với khí tức tiêu cực kinh khủng này, bọn họ không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Tố Nhiễm đứng ở hàng đầu tiên, khí tức có chút hỗn loạn.
“Nam Trưởng lão, còn đường lui nào khác không?” Tố Nhiễm hỏi.
Không có khả năng thắng, nàng có thể cảm giác được.
Nam Trưởng lão cũng đã nhìn ra việc này, cái khu vực đen kịt này thật khiến cho người ta sợ hãi.
“Không... không có.” Nam Trưởng lão gian nan trả lời.
Đúng vậy, không còn bất kỳ đường lui nào.
Lúc này, bên trong khu vực đen kịt đột nhiên xuất hiện biến cố, phía trên cùng giống như có một đôi mắt hiện ra, liếc nhìn xuống phía dưới.
Nhìn một đám nhân loại nhỏ bé phía dưới.
Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, trong lòng tất cả mọi người đều run lên, bọn họ cảm thấy mình như đang xuất hiện biến hóa.
Biến thành phẫn nộ, thành ích kỷ, như muốn giận chó đánh mèo với người khác.
Bọn họ rõ ràng là vô tội, tại sao lại bắt bọn họ phải tiếp nhận loại cực khổ này?
Vẻ mặt của Nam Bắc Trưởng lão và Tố Nhiễm cũng vô cùng thống khổ.
Các nàng nhắm mắt lại, không muốn để mình bị cảm xúc tiêu cực này chiếm lấy.
-----
Dịch: MB_Boss