Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 392: Ngươi Hoàn Toàn Không Biết Gì Về Sức Mạnh Cả

Chương 392: Ngươi Hoàn Toàn Không Biết Gì Về Sức Mạnh Cả


Ngay lúc này, khí tức tiêu cực như một con sóng lớn ập tới từ phía sau.
Chỉ cần khí tức tiêu cực ở không gian này vẫn còn, thì hạch tâm kia sẽ gần như là bất tử.
‘Có chút phiền phức đây.’ Mộ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó, Hỗn Nguyên Tử Khí trực tiếp va chạm với toàn bộ khí tức tiêu cực vừa xông tới.
Khí tức Hỗn Nguyên giống như một dãy núi vô tận chắn xuống, khí tức Hỗn Nguyên đáng sợ đè ép khí tức tiêu cực đến không có chỗ thoát.
Những người ở phía dưới khí tức Hỗn Nguyên đều không thể ngẩng đầu lên nổi.
Từng người của Thiên Nữ tông đều cảm thấy hoảng sợ, Thần Nữ đại nhân quá mạnh, so với dự đoán của các nàng còn mạnh hơn vô số lần.
Hoặc là nói bên trong nhận biết của các nàng, căn bản là không thể đo đếm được thực lực của Thần Nữ đại nhân.
Không bao lâu sau, khí tức Hỗn Nguyên đã chiếm thế thượng phong.
Ầm!!!
Bóng người ở hạch tâm dường như không chịu đựng nổi khí tức đáng sợ này, rơi thẳng từ trên cao xuống, cuối cùng đập người xuống trước mặt Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nhìn nàng, nói:
“Chân Thần đã đồng ý với ngươi cái gì?
Tại sao lại nói là nàng lừa gạt ngươi?”
Bóng người kia trôi nổi trong không trung, nàng nhìn Mộ Tuyết, nói:
“Cửu nói với ta rằng, nàng sẽ tới cứu ta, sẽ mang ta ra ngoài.
Đã nhiều năm như vậy trôi qua, bọn ta đã phải ở đây chờ đợi vô số năm, thế nhưng Cửu chưa từng xuất hiện, nàng căn bản không có tới cứu ta.
Nàng gạt ta, nàng hãm hại ta, nàng nhốt ta ở chỗ này chính là để giết chết ta.
Chân Thần Độc Nhất lừa gạt ta, nàng lợi dụng ta, nàng không đáng chết ư?
Vô số năm qua, nàng có biết là ta đã phải trải qua như thế nào không?
Cô độc, tịch mịch, hối hận, hận thù.
Ta không nên giết nàng sao?”
Bóng người kia giận dữ hét, giống như muốn phát tiết phẫn nộ, uất hận tích tụ vô số năm qua của mình ra.
Mộ Tuyết nhìn sang cô bé bên cạnh, cô bé bày ra vẻ mặt vô tội nhìn lại:
“Ta, ta không biết! Ta là Chân Thần Duy Nhất, không phải Chân Thần Độc Nhất.” Cô bé nói.
Mộ Tuyết cũng nhíu mày, nàng nhớ rõ là Chân Thần Độc Nhất là vị trí cao nhất trong hệ thống Thần Chúng.
Nhưng người kia hẳn không phải tên là Cửu.
Cho nên Cửu và Chân Thần Duy Nhất này là cùng một người?
Hoặc là nói chính là Chân Thần thực sự?
Nàng cảm giác được khí tức của cô bé này không hoàn chỉnh, nếu như thật sự hoàn chỉnh, có đầy đủ đặc điểm vốn có, vậy xưng là Chân Thần cũng tuyệt đối không phải nói quá.
Về phần Chân Thần Độc Nhất của Thần Chúng kia, Lục Thủy nói bọn họ chính là một đám thần kinh, Mộ Tuyết biểu thị đồng ý.
Trong lúc Mộ Tuyết vẫn còn đang suy tư, đột nhiên có cảm giác có một loại khí tức đang khóa chặt lấy nàng, là một đòn công kích rất mạnh.
Dưới tình huống bình thường, công kích này căn bản là không tránh nổi.
“Ha ha ha, không nghĩ tới nhân loại thế mà cũng ngốc như vậy, ta thế nhưng là tồn tại độc lập, ta vừa mới sinh ra không được bao lâu đã phải chết như vậy, không kéo các ngươi chết cùng, ta làm sao có thể cam tâm được?
Chết đi, chết hết đi!
Tất cả đều phải bị hủy diệt!
Tất cả các ngươi đều đáng chết!
Dựa vào cái gì mà ta vừa mới sinh ra đã phải chết? Dựa vào cái gì?
Ta không chỉ muốn giết các ngươi, ngay cả đám ở sát vách kia ta cũng muốn giết hết.
Phải giết sạch tất cả!”
Mộ Tuyết thở dài một tiếng, linh trí tạo thành từ khí tức tiêu cực, quả thật không thể nói lý cùng.
Trước đó nàng còn cảm thấy vẫn có thể giao tiếp được.
Lúc này, Mộ Tuyết nhìn thấy một lượng lớn khí tức tiêu cực khóa chặt lấy nàng, đối phương muốn đồng quy vô tận, cho nên cả hai bên đều sẽ chết.
“Ngươi cho rằng một chiêu này có thể gây tổn thương cho ta sao?”
“Không, một chiêu này có thể giết ngươi, cũng có thể giết ta, còn có thể giết cả Chân Thần, lợi hại không?
Sợ hãi đi, nhân loại!”
“Người có biết bầu trời rộng lớn như thế nào không?”
“Có ý gì?”
“Ngươi hoàn toàn không biết gì về sức mạnh cả.”
Khí tức sát lục bắt đầu xuất hiện.
...
Lục Thủy đã dừng vẽ trận pháp, Nhược Thủy lúc này cũng đã sắp tràn tới trung tâm cung điện.
“Chuẩn bị cũng ổn rồi, nên tiến vào thôi.” Lục Thủy nhìn vị trí trung tâm của cung điện, nói.
Lúc này, Chân Võ và Thạch Minh cũng ở bên cạnh Lục Thủy, trên thân hai người bọn họ chằng chịt vết thương, cả người không còn miếng thịt nào lành lặn.
Nhưng trong mắt Chân Võ lại chất chứa một loại hưng phấn kì lạ, Thiếu gia trước đó đã chỉ điểm cho hắn, hắn phát hiện năng lực thực chiến của mình đã mạnh lên rất nhiều.
Đáng tiếc là Chân Linh không có ở đây, nếu không thì đã có thu hoạch lớn rồi.
Thạch Minh thì chết lặng, hắn không còn gì để nói, hắn chỉ là một cái máy giết quái không có tình cảm, không có tư duy, không có mộng tưởng, nhưng sẽ bị thương.
Thật thê thảm.
Đời này đều không muốn gặp lại Đông Phương Hạo Nguyệt, không đúng, là Lục Thủy.
Nhưng bây giờ đã không còn quái vật, bọn hắn cũng không cần phải đánh tiếp nữa, cuộc sống quả thật không dễ dàng gì.
Lục Thủy còn không cho bọn hắn cơ hội nghỉ ngơi, bình tĩnh nói:
“Đi thôi, vào trong xem.”
Chân Võ và Thạch Minh không dám có bất kỳ ý kiến gì.
Ngoan ngoãn đi theo là được rồi.
...
Đông Phương Trà Trà đã sớm giúp Nhược Thủy Tam Thiên làm tóc xong.
Về phần là kiểu tóc gì.
“Có đôi khi chỉ cần để tóc nhẹ nhàng buông xuống như vậy đã nhìn rất đẹp rồi, không cần phải làm kiểu cầu kì.”
Đông Phương Trà Trà nói như vậy.
Đây chính là thành quả sau khi cố gắng nửa ngày của nàng.
“Thứ ta dạy cho ngươi đã nhớ kỹ rồi chứ?” Nhược Thủy Tam Thiên hỏi.
Thời gian của nàng không nhiều, không bao lâu sau sẽ vĩnh viễn bị nhấn chìm ở nơi này.
“Đã nhớ kỹ.” Đông Phương Trà Trà nhu thuận gật đầu.
“Cái kia, ngươi có thể gọi ta một tiếng sư phụ được không?” Nhược Thủy Tam Thiên nhẹ giọng hỏi.
Đông Phương Trà Trà nhìn Nhược Thủy Tam Thiên, sau đó lấy ra một bộ quần áo mà nàng cảm thấy vô cùng đẹp, nói:
“Tiền bối có muốn thay quần áo không?”
Không nghe thấy sao? Nhược Thủy Tam Thiên thở dài trong lòng, nhưng vẫn gật đầu.
Không bao lâu sau nàng đã thay xong quần áo, mặc rất thoải mái, nhìn cũng rất đẹp.
“Tiền bối tiền bối, ngồi ở đây.” Đông Phương Trà Trà đưa cho Nhược Thủy Tam Thiên cái ghế dựa cao nàng tìm được.
Nhược Thủy Tam Thiên ngồi xuống, thân thể của nàng càng ngày càng suy yếu, càng ngày càng trở nên chậm chạp.
Nàng thật sự đã sắp chết rồi.
Nàng nhìn Đông Phương Trà Trà, không nói gì, có lẽ bởi vì đối phương quá ngây thơ đi.
Nàng vốn là muốn đem người về nhà nói chuyện cùng một chút mà thôi, đã đủ rồi.
Để Nhược Thủy Tam Thiên ngồi xuống xong, Đông Phương Trà Trà đột nhiên chạy đến phía trước, sau đó quay lại nhìn Nhược Thủy Tam Thiên.
Tiếp đó, nàng quỳ gối xuống, rồi dập đầu xuống đất, liên tiếp chín lần.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất