Chương 50: Buông Tha Cho Ta Được Chứ?
Hung thú nhìn Lục Thủy, vẻ mặt mờ mịt:
“Nhân loại, ngươi tốt nhất nên giết chết được ta, nếu không ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận.”
Lục Thủy bước ra một bước, một bước này đã khiến cho quẻ hung trước đó của hắn chính thức hiệu nghiệm, nhưng Lục Thủy cũng không thèm để ý, hung thì đã thế nào?
Hắn muốn giết người, còn cần phải để quẻ quyết định thay sao?
“Chân Võ.” Lục Thủy bước một bước như vậy xong, đột nhiên mở miệng gọi.
Chân Võ sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã nghe được câu kế tiếp của Lục Thủy:
“Kiếm.”
Kiếm? Chân Võ không rõ ràng lắm, nhưng vẫn gian nan nâng kiếm trong tay lên, ngay lúc đó, hắn thấy thanh kiếm của mình tự động rút ra khỏi vỏ, rồi bay về phía hố to.
Sau đó Chân Võ liền hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thậm chí không dám tin vào hai mắt của mình.
Hắn nhìn thấy Lục Thủy nhảy lên, cưỡi kiếm mà đi.
Ngự kiếm phi hành, thiếu gia biết ngự kiếm phi hành?
Chuyện này sao có thể?
Làm sao có thể?
Thiếu gia rõ ràng mới chỉ ở nhị giai mà.
Chân Võ hoàn toàn bị sốc, Chân Linh cũng như vậy.
Ngự kiếm phi hành, bọn họ kể cả có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, thiết gia nhà mình, người luôn bị coi là phế vật kia, thế mà thời điểm 20 tuổi đã có thể ngự kiếm phi hành.
Quá rợn người.
Lạc Phong cũng kinh ngạc, hắn liền trực tiếp đưa ra kết luận, Đông Phương Hạo Nguyệt che giấu tu vi.
Cái người kia căn bản không phải là nhị giai, khó trách Lạc Phong luôn cảm thấy đối phương có chút nguy hiểm.
Nhưng dưới sự uy áp kia mà đối phương có thể mặt không đổi sắc đứng sừng sững như vậy, hắn cảm thấy đối phương cũng không phải tu chân giả bình thường.
Thật sự là đáng sợ mà.
Lục Thủy không để ý đến những người khác nghĩ gì, tuy hắn cũng có một thanh kiếm, nhưng lại không cách nào dùng nó để ngự kiếm phi hành, cho nên chỉ có thể dùng cái của Chân Võ.
Về lời uy hiếp nếu hắn không thể giết chết hung thú thì nó sẽ khiến mình hối hận kia, Lục Thủy căn bản không thèm bận tâm đến, bởi vì hắn chắc chắn sẽ đem tên kia giết chết ở chỗ này.
Nhìn thấy Lục Thủy bay tới, hung thú khinh miệt nói:
“Nhân loại, gan chó của ngươi cũng thật lớn, nhỏ bé yếu ớt như vậy mà còn dám tới gần ta, quả thực là đi tìm chết.”
Đúng lúc này, hung thú cũng từ trên thân nó bộc phát sức mạnh, là một đòn công kích do huyết dịch trên người nó ngưng tụ tạo thành.
Chỉ cần đánh trúng đối phương, hung thú có đầy đủ tự tin mình có thể xuyên thủng nhân loại nhỏ bé kia.
Lục Thủy thấy công kích của đối phương, nhưng lại không để ý, hắn dùng hai tay nắm lấy Thất Lân Long Ngâm Kiếm, đem tất cả sức mạnh của bản thân rót vào trong kiếm.
Hắn dường như đã sử dụng toàn bộ thiên địa chi lực của bản thân.
Lục Thủy muốn tới gần hung thú, muốn đứng trước mặt nó dùng một kiếm này đâm vào trái tim nó, chỉ có thế này mới có thể giáng cho đối phương một đòn trí mạng.
Một tam giai như hắn, đem sức mạnh tập trung ở một điểm, chính là đòn tấn công mạnh nhất.
Còn về một loạt những công kích kia, tán loạn như vậy, làm sao có thể đả thương được hắn?
Chỉ qua vài lần di chuyển, Lục Thủy đã có thể trực tiếp tránh được tất cả các đòn công kích, mà mỗi một công kích cũng chỉ thoáng lướt qua hắn.
Hung thú nhíu mày, mở miệng nói:
“Nhân loại, nếu như không phải lực lượng của ta đã gần như hoàn toàn biến mất, thì loại như ngươi mà cũng xứng để ta để mắt tới sao?”
Lục Thủy cười:
“Vậy giờ ngươi đã hiểu ra gì chưa?
Ta chính là thừa dịp ngươi bị bệnh, đến đòi mạng ngươi.”
Lục Thủy tăng nhanh tốc độ, rất gần, sắp đến rồi.
Thấy Lục Thủy ngày càng tới gần, hung thú bắt đầu công kích liên tục.
Không biết vì cái gì, đối phương càng tới gần, nó càng có cảm giác nguy hiểm.
Kiếm của hắn, khí tức của hắn, dường như có thể bóp nát trái tim của nó.
“Nhân loại, ta không có khả năng chết trên tay ngươi.”
Vô số công kích lao đến, Lục Thủy không ngừng tránh né, mà hung thú kia cũng giãy dụa càng lợi hại.
Còn ba trượng.
Giờ khắc này kiếm trong tay Lục Thủy bắt đầu tỏa sáng, một luồng sáng bảy màu tỏa ra, cùng với đó xuất hiện bảy con rồng khác nhau.
Bọn chúng là thực thể, bộ dáng phảng phất như bị kích động vậy.
Mà nhìn thấy bảy con rồng này, trong mắt hung thú lập tức xuất hiện từng tia e ngại.
“Long tộc, chết tiệt, nhân loại như ngươi mà lại có loại pháp bảo này.
Mau cút cho ta.”
Hung thú gầm thét, càng tung ra nhiều đòn công kích hơn.
Vào lúc này, thần sắc Lục Thủy cứng lại, nếu cưỡng ép tiến vào bây giờ sẽ không tránh được hai đòn tấn công của hung thú.
Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt, Lục Thủy cười, cái này không quan trọng.
Đây là cơ hội ngàn năm có một.
Lục Thủy không chút do dự vọt về phía hung thú.
Trong chớp mắt, một đạo huyết quang xuyên qua bả vai Lục Thủy, bờ vai trực tiếp bị thủng một lỗ.
Ngay sau đó, bắp đùi của hắn cũng bị một đạo huyết quang khác xuyên thủng.
Nhưng hai đòn này cũng không làm thay đổi thế công kích tiếp theo của Lục Thủy, chỉ trong chớp mắt, Lục Thủy đã dùng kiếm đâm tới trái tim của hung thú.
Hung thú điền cuồng giãy dụa, muốn né tránh công kích của Lục Thủy, nhưng căn bản không có cách nào tránh.
Lục Thủy không để ý tới miệng vết thương của mình, hai tay hắn cầm kiếm, trực tiếp đâm vào.
“Chết đi.”
Xoạt xoạt!!!
Kiếm của Lục Thủy trực tiếp đâm thẳng vào tim của hung thú, lúc này bảy đầu rồng bắt đầu điên cuồng cắn xé trái tim nó, dường như muốn triệt để xé nát trái tim này.
Đau đớn đột ngột, hung thú cảm nhận được một cơn đau đớn kịch liệt, đau đến không gì so sánh được.
Nó bắt đầu hoảng sợ.
“Gầm!!!”
“Không, nhân loại, ngươi mau cút cho ta, đi đi, đi...”
Hiện tại, Lục Thủy cảm thấy trái tim hung thú bộc phát ra một lực đẩy cường đại, thậm chí còn đem kiếm của hắn ép buộc đẩy ra ngoài.
Sau đó, một bức màn làm bằng máu từ trong trái tim hung thú xuất hiện.
Phịch một tiếng, Lục Thủy bị đánh bay ra ngoài.
Phụt.
Lục Thủy ở trong không trung phun ra một ngụm máu tươi, trên người còn có thêm nhiều vết thương khác.
Nhưng hắn cũng không có chút bối rối nào, mà gọi kiếm của Chân Võ tới, nhẹ nhàng giẫm lên trên thân kiếm, miệng vết thương trên người lại không ngừng chảy máu.
Thế nhưng hắn cũng không quan tâm tới, cũng không có cách nào đi quan tâm.
Trong tay Lục Thủy nắm chặt Thất Lân Long Ngâm Kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm hung thú kia.
Lục Thủy dừng ở trên không trung, hung thú kia cũng vậy, nó đã mất đi sức chiến đấu.
Mà Lục Thủy sở dĩ không tiếp tục công kích, là vì bức màn máu chắn trước tim nó.
Hắn không thể đâm xuyên qua bức màn kia, nhưng không có vấn đề gì, bức màn máu kia có hạn, theo thời gian trôi qua nó sẽ tự biến mất.
Bây giờ cả hai bên đều đang đợi, Lục thủy đợi thời điểm tấm màn máu biến mất, hung thú thì đợi thời điểm Lục Thủy không thể tiếp tục kiên trì được nữa.
Bởi vì Lục Thủy đang bị thương rất nặng.
Mà cùng với sự xuất hiện của bức màn máu, bọn người Chân Võ đừng nói là đi lên, cỗ uy áp đáng sợ kia ép bọn họ đến đầu cũng không ngẩng lên nổi, bọn họ thậm chí còn không biết thiếu gia mình đang như thế nào.
Mà ở bên ngoài, rất nhiều người đang muốn rời đi đột nhiên ngừng lại, họ vừa mới nghe được, nghe được tiếng gầm thét của tên Tà Thần kia.
Tiếng gầm thét kia lại tựa như tiếng kêu thảm, trong âm thanh còn mang theo chút sợ hãi.
Những người kia trong lòng bắt đầu do dự, cuối cùng cảm thấy Tà Thần hẳn là sẽ thua, mình có thể ở lại nhìn xem cụ thể là chuyện gì đang xảy ra.
Có lẽ còn có thể đục nước béo cò.
Cơ hội khó gặp.
Một số ít người còn nhanh chân đi vào, chờ bên kia đấu xong mới vào thì khả năng là đã không còn gì.
Thế nhưng cho dù mấy người kia có làm cái gì, cũng đều không thể tiến vào.
Mà lúc này, trong rừng cây, xung quanh trung tâm của thảo nguyên Hoang Vu đã vây quanh không ít người.
--- ---
Lục Thủy có thể cảm nhận được máu của mình đang không ngừng bị rút đi, bả vai hắn thậm chí còn không động được.
Hắn có thể đứng vững bây giờ hoàn toàn là dựa vào thiên địa chi lực chống đỡ.
Lúc này hung thú mở miệng.
“Nhân loại, ngươi và ta không thù không oán, cứ thế mà rời khỏi đây thì sao? Ta có thể nợ ngươi một ân tình.
Thân phận của ta tuyệt đối nằm ngoài tầm hiểu biết của ngươi.
Giết ta đối với ngươi mà nói không có chỗ nào tốt.”
----
Dịch: MB_Boss