Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 514: Vô Đề

Chương 514: Vô Đề


Trên đường, Đông Phương Hiểu Hiểu nhìn bịt mắt của Đông Phương Trà Trà, tò mò hỏi:
“Trà Trà, sao ngươi đột nhiên bịt mắt, học được chuunibyou à?”
“Không phải, chị dâu nói con mắt của ta có sức mạnh quá lớn, cần phải phong ấn lại.
Cái bịt mắt này là dì nhỏ tặng cho ta.
Cha cũng không để ta tùy tiện dùng sức mạnh của con mắt này.” Đông Phương Trà Trà nói.
Mà những người nghe được lời Đông Phương Trà Trà nói, tất cả đều kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương Trà Trà.
Bọn họ vừa mới nghe được cái gì?
Chị dâu?
Trời ạ, là ai lợi hại như vậy?
“Trà Trà, ngươi nói chị dâu là chị dâu nhà nào?” Đông Phương Khải Sinh tò mò hỏi.
“Biểu đệ Lục Thủy nha.” Đông Phương Trà Trà nói ra.
Hôm nay có thật nhiều người ở chỗ này, trước kia nàng đi chỗ nào cũng không thấy người.
“Nếu là biểu đệ, vậy tại sao lại gọi đạo lữ của hắn là chị dâu?” Đông Phương Hiểu Hiểu hỏi.
Những người khác cũng rất tò mò.
Thật ra chính Hương Dụ cũng không biết vì sao.
Đông Phương Trà Trà nghĩ nghĩ, nói:
“Trừ chị dâu, còn có xưng hô nào khác sao?”
Tất cả mọi người: “...”
...
Lục Thủy và Mộ Tuyết lúc này đã về tới sân nhỏ.
Hai người đi dạo một vòng, ngắm nhìn vài thứ, lại nói chuyện hàn huyên.
Cảm khái duy nhất của Mộ Tuyết chính là cuốn sổ lại nhiều thêm hai trang.
Lúc trở về, Đinh Lương chuẩn bị cho Mộ Tuyết một món điểm tâm nhỏ.
Mộ Tuyết không từ chối, mà bắt đầu chậm rãi ăn, Lục Thủy ngồi ngay bên cạnh nàng.
“Trà Trà cũng đã trở về được mấy ngày rồi, không biết gần đây đang làm gì?” Mộ Tuyết hiếu kỳ nói.
Lục Thủy nghĩ nghĩ lại cảnh mấy lần mình gặp được Đông Phương Tra Tra, nói:
“Đại khái không phải là bị truy sát, thì chính là bị đuổi giết trên đường đi.
Hoặc là không phải ngã sấp xuống, thì chính là ngã sấp xuống trên đường.”
“Đậu Nha vẫn còn ở chỗ Trà Trà đó.” Mộ Tuyết nói.
Nàng cũng không lo lắng cho an nguy của Đông Phương Trà Trà, trên người Trà Trà có công đức rất lớn, không có nguy hiểm gì.
“Mạng của đóa hoa kia thật cứng rắn.” Lục Thủy nói một câu.
Có thể không cứng rắn sao?
Ăn kiếm ý không chết, ăn kiếm đạo vô thượng cũng không chết.
Là những đóa Nhục Thực Hoa khác thì đã sớm tan tành rồi.
...
“Đúng rồi, Chân Võ bảo ngày mai có chuyến xe lửa tương đối nhanh, đại khái là đến chạng vạng tốt là có thể tới nơi rồi.” Lục Thủy không nói chuyện Đông Phương Tra Tra và Đậu Nha nữa.
Vẫn nên nói chút chuyện chính.
Mộ Tuyết gật đầu, khẽ nói:
“Vậy phải hôm sau mới có thể tới nhìn hoa ở sân nhỏ của Lục Thiếu gia.”
Bởi vì trở về xong chắc chắn còn phải đi thăm cha mẹ Lục Thủy một chút, ăn thêm bữa cơm, ăn xong thì trời đã tối mất rồi.
Nàng lại không thể đã tối rồi còn đi quấy rầy Lục Thủy, trừ khi che mặt đi đánh Lục Thủy.
Tất chân nàng đều đã chuẩn bị đầy đủ từ rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội ra tay.
Mộ Tuyết cũng không nóng vội, sẽ luôn có cơ hội động thủ, nếu có ngày nào hắn chọc tới nàng, thì chính là trái một quyền phải một quyền, lại quay người thêm một cái đấm móc.
Sau đó nhét tất vào miệng.
Nếu lúc đó không mang tất thì lập tức đi mua ngay một đôi mới.
Nhỡ đâu gần đó không có bán, vậy thì nghĩ thêm cách khác.
Giáo huấn là vẫn phải có.
Lục Thủy ăn đồ ăn trên bàn, luôn có cảm giác xung quanh có chút nguy hiểm.
Nhưng trở về Lục gia rồi, vấn đề cũng không lớn.
Mộ Tuyết muốn động thủ cũng không tiện.
Hơn nữa động thủ thì không phải cũng chỉ là đánh hai quyền thôi sao, không có gì đáng ngại, hắn vẫn đáp trả được.
Đánh lên trên người Mộ Tuyết, cảm giác kia khẳng định không tệ.
Quyền đấm vào thịt, đánh nát Mộ Tuyết.
Chỉ sợ nàng không chơi nổi liền kích hoạt Hỗn Nguyên chi khí, Sát Lục.
Bật hack thì còn chơi cái gì?
Còn gì thú vị?
--- ---
Ngày hôm sau, mấy người Lục Thủy tạm biệt Xảo Vân Tông, lên đường về Lục gia.
Vì lần này đi vào ban ngày nên Mộ Tuyết không tiếp tục ngủ, mà cùng Lục Thủy ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Lục Thiếu gia có thể giúp ta chụp một kiểu ảnh được không?” Trên đường, Mộ Tuyết đột nhiên hỏi.
Hôm nay nàng mặc váy tiên màu tím, cực kỳ xinh đẹp.
“Mấy đứa Nhã Lâm muốn nhìn.” Mộ Tuyết bổ sung thêm một câu.
Lục Thủy không có ý kiến đối với chuyện này, hắn lấy điện thoại di động của mình ra.
Nếu đúng lúc này Chân Võ ngoi đầu lên nói là mình có máy ảnh, Lục Thủy nghĩ sẽ ném Chân Võ ra ngoài cửa sổ.
Tiện tay ném cả Chân Linh ra ngoài luôn, nếu như cái người Đinh Lương kia cũng động một cái, vậy cũng ném nốt.
“Mộ Tiểu thư chỉ ngồi thôi sao?” Lục Thủy tò mò hỏi.
Mộ Tuyết gật đầu, mở miệng giải thích:
“Ừm, ảnh toàn thân tối qua Đinh Lương đã giúp ta chụp rồi.”
Lục Thủy: “...”
Hắn nghĩ hay là hỏi xem ảnh chụp một chút, để hắn nhìn xem chụp như thế nào.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đã sắp thành hôn rồi, không cần phải vội vã.
Sau đó Lục Thủy chụp cho Mộ Tuyết một tấm hình, rồi gửi cho nàng.
“Mộ Tiểu thư nhìn một chút xem.” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết nhìn điện thoại một lát, sau đó nói:
“Tối hôm qua Đinh Lương có gửi bức ảnh kia cho ta, ta gửi cho Lục Thiếu gia nhìn thử một chút xem có ổn hay không.”
Nói rồi Mộ Tuyết liền gửi hình của mình cho Lục Thủy.
Thấy Mộ Tuyết gửi ảnh chụp tới, hắn phát hiện chính là hình chụp toàn thân Mộ Tuyết mặc váy tiên màu tím.
‘Mộ Tuyết đây là cố ý gửi cho ta nhìn?’ Trong lòng Lục Thủy thoáng hiện lên nghi vấn này.
Sau đó câu nghi vấn liền biến thành câu khẳng định.
Gửi xong Mộ Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, mà tiếp tục gửi ảnh cho Nhã Lâm.
Lục Thủy cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết gửi ảnh chụp xong, cứ thi thoảng lại hỏi Lục Thủy xem điện thoại dùng như thế nào.
Lục Thủy liền trả lời đại khái là như vậy.
“Như này.”
“Cái này sẽ không.”
“Cái này rất khó.”
“Cái này không hiểu.”
“Cái này ngươi lên mạng tra đi.”
“A, đến trạm rồi.”
Mộ Tuyết: “...”
Loại chồng như ngươi tới làm gì?
Vợ đưa tới cửa rồi còn không biết cách tiếp đón.
Nàng thật ngốc khi cảm thấy Lục Thủy là người chồng tốt nhất trên đời này!
Nhưng đúng là đã đến trạm, hai người không thể không xuống xe lửa.
Vừa mới đi xuống, trời đã bắt đầu tối dần.
“Dì Lê m nói là qua bên kia ăn cơm chiều với bọn họ.” Ra khỏi nhà ga, Mộ Tuyết liền mở miệng nói.
Lục Cổ và Đông Phương Lê m đương nhiên biết hôm nay con trai và con dâu mình sẽ trở về.
Cho nên cơm nước đều đã chuẩn bị xong.
Lục Thủy nghe vậy thì cau mày lại, nhưng cũng không có cảm giác gì mấy.
Cũng không phải là chưa từng ăn.
Mộ Tuyết cũng không lo lắng, đồ ăn của dì Lê m ngoại trừ hơi khó ăn, thì đối với thân thể chỉ có ích chứ không có hại.
Đối với một người bình thường mà nói, ăn vào chính là thuốc đến bệnh trừ, thể chất tăng cường, chỉ là khó ăn.
Chủ yếu là do nguyên liệu tốt.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất