Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 517: Nhị Trưởng Lão Dạy Bảo

Chương 517: Nhị Trưởng Lão Dạy Bảo


Bởi vì đây là sân nhỏ của Lục Thủy, mặc dù Mộ Tuyết là vị hôn thê của hắn nhưng cũng vẫn chưa phải nữ chủ nhân của nơi này.
Muốn ở lại đây vẫn cần có sự đồng ý của Lục Thủy.
Trừ khi Lục Thủy không ở Lục gia.
Lục Thủy gật đầu:
“Mộ Tiểu thư cứ tự nhiên.”
Nói xong Lục Thủy liền xoay người đi ra ngoài, đến trễ ai mà biết Tam Trưởng lão liệu có làm khó hắn hay không.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy đi ra ngoài, hơi do dự.
Mắt thấy Lục Thủy đã sắp rời khỏi sân nhỏ, nàng đột nhiên mở miệng gọi một tiếng:
“Lục Thiếu gia!”
Lục Thủy quay đầu nhìn Mộ Tuyết, chỉ là vừa mới quay đầu liền thấy Mộ Tuyết xoay người một vòng, sau đó có chút ngượng ngùng mở miệng:
“Lục Thiếu gia cảm thấy chiếc váy này mặc lên nhìn có được không?”
Lục Thủy có chút bất ngờ, đương nhiên cũng có chút thất thần, nhưng chớp mắt đã khôi phục lại, đáp:
“Váy đẹp, Mộ Tiểu thư càng xinh đẹp hơn.”
Mộ Tuyết có chút mừng rỡ cúi đầu, khẽ nói:
“Lục Thiếu gia đi đường cẩn thận.”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết nhiều thêm một cái, sau đó mới có chút quyến luyến quay người rời đi.
Mộ Tuyết nhìn theo Lục Thủy đi ra khỏi sân nhỏ, biến mất ở cửa ra vào.
Chỉ là bóng lưng Lục Thủy vừa mới biến mất, Mộ Tuyết liền thấy hắn lui trở lại, ánh mắt đặt trên người nàng, sau đó, Mộ Tuyết nghe thấy giọng nói của Lục Thủy vang lên:
“Đúng rồi, Mộ Tiểu thư, nhớ đừng ăn hết đồ ăn sáng trên bàn của ta đó.”
Mộ Tuyết nhìn mấy món ăn đặt trên bàn, tò mò hỏi:
“Là bởi vì Lục Thiếu gia thích ăn sao?”
Thích ăn nàng có thể học làm, nhưng dường như những thứ nàng biết làm đều là thứ Lục Thủy thích ăn.
Cũng không biết trước hôn nhân khẩu vị có khác với sau khi cưới hay không.
“Không phải.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, bình tĩnh nói:
“Đồ ăn sáng còn lại khá nhiều, Mộ Tiểu thư ăn hết sẽ rất dễ bị béo.”
Nói xong, Lục Thủy liền trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt của Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nhìn chằm chằm về hướng Lục Thủy biến mất, cắn răng:
“Ngươi mới béo, nói nhiều mà còn ăn hết.
Ta có mập ngươi cũng phải cưới.”
Sau đó suy nghĩ trong đầu Mộ Tuyết lại quay xe, được Lục Thủy khen cảm giác thật tốt.
Tiếp đó nàng quyết định trở về đổi quần áo thành váy tiên bình thường, bởi vì hôm nay Lục Thủy không rảnh, nàng có xinh đẹp hắn cũng không nhìn được.
Như vậy mặc cũng không cảm thấy vui vẻ như trước nữa.
--- ---
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết nhiều thêm một chút, tâm tình cũng không tệ.
Hắn một đường đi về phía sau núi.
Về phần vị trí của vườn linh dược, hắn biết rõ, nhưng kiếp này đây là lần đầu tiên hắn tới, không biết là chuyện đương nhiên, cho nên chỉ tùy tiện đi.
Hẳn là có thể đến nơi.
Nhị Trưởng lão sẽ ra đón hắn.
Sau đó Lục Thủy liền định bắt đầu tìm kiếm vườn linh dược ở trạng thái bình thường.
Hắn đi thêm vài phút đồng hồ, phát hiện vẫn chưa tìm được, tiếp đó lại đi thêm mười mấy phút, vẫn như cũ không tìm thấy.
Tiếp tục đi thêm mấy chục phút.
Sau đó Lục Thủy ngây ngẩn cả người.
“... Nhị Trưởng lão sẽ không phải là vẫn còn đang ngủ chứ?”
Đúng vậy, hắn đi đến tận giờ vẫn chưa tìm được đến chỗ kia, nếu như không sử dụng sức mạnh đã che giấu đi kia thì hắn đã lạc đường rồi.
Cuối cùng, Lục Thủy định nghỉ ngơi tại chỗ một chút.
Chỉ là vừa mới ngồi xuống, phía sau liền có tiếng nói vang lên:
“Ngươi ở bên này làm gì?”
Là giọng của Nhị Trưởng lão.
Lục Thủy quay đầu nhìn sang, người hắn nhìn thấy vẫn là một cô bé mặc áo khoác màu trắng.
Nàng nhét hai tay vào trong túi, nhìn chằm chằm Lục Thủy.
“Tìm vườn linh dược, không tìm được.” Lục Thủy nói.
“Đi theo ta.” Nhị Trưởng lão đi lên phía trước, nói.
Lục Thủy đương nhiên đi theo sau.
“Tam Trưởng lão bảo ngươi tới?” Nhị Trưởng lão đi trước mặt hắn, hỏi.
Trên thực tế, nàng cũng không biết chuyện này.
Thấy Lục Thủy ở sau núi đi lung tung mấy vòng, nàng còn tưởng rằng Lục Thủy muốn giấu giếm làm chuyện gì đó.
Không nghĩ tới hắn lại cứ lòng vòng như vậy mãi, cho nên nàng mới đi ra ngoài.
Dưới tình huống bình thường, Lục Thủy muốn đến vườn linh dược, nàng cũng sẽ không ngăn cản.
Cũng không phải là cấm hắn đến.
“Bảo ta tới nhổ cỏ.” Lục Thủy đơn giản giải thích một câu.
Nhị Trưởng lão quay đầu nhìn Lục Thủy một chút, hỏi:
“Ngươi có biết gì về linh dược không?”
“Không có.” Lục Thủy mở miệng hỏi.
Nhị Trưởng lão không hề cảm thấy ngoài ý muốn, tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh sau đó, Lục Thủy đã thấy một khu vườn linh dược.
Nơi này có rất nhiều rất nhiều linh dược.
Đương nhiên, cũng không phải là một linh điền đường đường chính chính.
Rất nhiều linh dược nơi này được trồng độc lập với nhau, thậm chí hoàn cảnh chỗ trồng mỗi loại cũng không giống nhau lắm, giống như là môi trường được đặc biệt sửa đổi để phù hợp với sự sinh trưởng của linh dược.
“Tới rồi.”
Nhị Trưởng lão đưa Lục Thủy đến trước một vài cây linh dược xích hồng, những cây linh dược xích hồng này giống như hoa dại vậy, tùy ý sinh trưởng ở chỗ này.
Bên cạnh những linh dược này còn có một ít cỏ dại.
“Xích Kim Hoa, sinh ra giữa cỏ.” Nhị Trưởng lão nhìn sang Lục Thủy, nói:
“Cỏ dại bên cạnh nó phần lớn đều là cỏ liên thành, là linh thảo hiếm có.
Không nên diệt trừ bọn chúng.
Làm thế nào để phân biệt giữa cỏ liên thành và cỏ dại thì phải dùng tu vi của ngươi cảm giác một chút.
Dư thừa linh khí thì chính là cỏ liên thành.”
Lục Thủy có chút hiếu kỳ nói:
“Nếu như đem cỏ dại tới gần Xích Kim Hoa thì liệu có khả năng khiến cho cỏ dại biến thành cỏ liên thành hay không?”
“Có khả năng, nhưng quá nhiều cỏ liên thành cũng dễ ảnh hưởng đến chất lượng.” Nhị Trưởng lão đáp.
“Vậy nếu như diệt trừ cỏ liên thành ban đầu, trồng vào đó một gốc cỏ dại tương đối xinh đẹp thì liệu Xích Kim Thảo có coi gốc cỏ dại xinh đẹp này là cỏ liên thành không?” Lục Thủy lại hỏi.
Nhị Trưởng lão quay đầu nhìn về phía Lục Thủy, không trả lời vấn đề này.
Nàng đưa tay ngắt lấy một cánh hoa của Xích Kim Thảo, sau đó nói:
“Tay.”
Lục Thủy vươn tay.
Thấy Lục Thủy đưa tay ra, Nhị Trưởng lão liền thả cánh hoa vào lòng bàn tay Lục Thủy.
Chỉ trong chốc lát, cánh hoa liền biến mất.
Lục Thủy cảm thấy có chút ngứa.
“Độc của Xích Kim Hoa không làm thương tổn đồng loại, nếu như ngươi hiếu kỳ thì có thể đi thử suy nghĩ của ngươi một chút.” Nhị Trưởng lão nói.
...
Thấy Nhị Trưởng lão nói vậy, Lục Thủy ngược lại không có từ chối, mà chỉ nói:
“Có tài liệu liên quan không?”
Nhị Trưởng lão vươn tay, vài cuốn sách trực tiếp xuất hiện trên tay nàng, sau đó nàng đưa cho Lục Thủy, nói:
“Ở trong đây có ghi chép liên quan, dược tính của linh dược, hoàn cảnh sinh trưởng, điều kiện sinh trưởng.
Trước khi làm việc thì tra cứu cho rõ.”
Lục Thủy đưa tay nhận lấy sách.
Hắn nhận lấy sách xong, Nhị Trưởng lão liền xoay người, biến mất ngay tại chỗ.
Lục Thủy cũng không thèm để ý, hắn lấy ghế ra, ngồi xuống bắt đầu đọc sách.
-----
Dịch: MB_Boss


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất