Chương 519: Tóm Lại Là Rất Đáng Yêu 1
Thượng Kiếm đạo nhân cầm chậu hoa tới, cho loại đất thích hợp vào, lại bày một trận pháp phù hợp.
Cả hai người đều có tu vi thất giai Nhập Đạo.
Làm những chuyện này đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì.
Lục Thủy không đi ra chỗ khác, cũng không lôi sách ra đọc, mà đứng nhìn Hạ Sa làm việc.
Hắn thấy Hạ Sa xới từng chút đất một lên, chỉ có nhìn thấy hướng đi của rễ cây mới có thể cấy ghép mà không làm tổn hại tới Linh Lung Thảo.
Rất nhanh sau đó đã có thể thấy rõ ràng rễ cây của nó, tất cả rễ cây đều mọc riêng biệt, không có cái nào bị xoắn vào nhau.
Thấy cảnh này, Lục Thủy liền cau mày lại:
“Cây Linh Lung Thảo này trồng ở đây bao lâu rồi?”
“76 năm, là lúc Tam Trưởng lão ra ngoài, ngoài ý muốn phát hiện được, sau đó liền thuận tiện mang về.” Hạ Sa cũng không quay đầu lại, vừa làm vừa trả lời.
“Khi đó người cấy nó ở đây chính là chúng ta.” Thượng Kiếm đạo nhân mở miệng giải thích một câu.
Khi đó bọn họ rất là mừng rỡ.
Đáng tiếc, đã nhiều năm như vậy rồi, cây Linh Lung Thảo này một chút trưởng thành hơn cũng không có.
Lục Thủy ở một bên gật đầu, không nói gì.
Khả năng là chưa được trăm tuổi, với hắn mà nói là một tin tức tốt.
Lớn tuổi, Xích Kim Hoa không nhận sẽ không tốt.
Thực vật cũng có trực giác của thực vật, đúng không?
Hạ Sa rất cẩn thận đặt Linh Lung Thảo vào trong chậu hoa.
Lục Thủy đứng bên cạnh xem toàn bộ quá trình.
“Thiếu gia, sau đó muốn làm gì?” Hạ Sa hỏi.
Thượng Kiếm đạo nhân cầm chậu hoa, đợi Lục Thủy trả lời.
Hai ông bà già, bắt bọn họ làm việc như vậy có cảm giác giống như đang gây khó dễ người ta vậy. Lục Thủy nói thầm trong lòng.
Nhưng mà nếu thật sự coi bọn họ là hai ông bà già tay trói gà không chặt, thì không phải ngây thơ cũng chính là ngu ngốc.
“Đem Linh Lung Thảo đặt ở chỗ Xích Kim Hoa bên kia, ta ở đây nhìn thêm một chút.” Lục Thủy nói xong, lại hướng về một phía khác bước đi.
Thượng Kiếm đạo nhân và Hạ Sa liếc nhau một cái, sau đó Hạ Sa nhận lấy Linh Lung Thảo, đi về phía Xích Kim Hoa bên kia.
Còn Thượng Kiếm đạo nhân thì đi theo Lục Thủy.
Cần thì giúp Lục Thủy chuyển linh dược đi.
Lục Thủy đi một vòng trong vườn linh dược, hắn cũng không để ý Thượng Kiếm đạo nhân đi theo sau lưng.
Có Linh Lung Thảo rồi, hắn vẫn muốn tìm thêm một chủng loại giống thế.
Lớn nhỏ gì cũng được, miễn là cùng loại.
Đi một hồi, Lục Thủy cũng không nhìn thấy linh dược nào khiến hắn hài lòng cả.
Sau đó, hắn nhìn thấy một cây linh dược kết quả.
Trên cây có hai quả mọc ra.
Lục Thủy liếc nhìn một cái, liền ngắt xuống một quả, xoa xoa vài cái, cho vào miệng ăn.
Giòn giòn thanh thanh, khá ngon miệng.
Thượng Kiếm đạo nhân phía sau ngẩn người tại chỗ.
“...”
Thanh Tâm Nguyên Linh Thánh Quả, có thể thanh tâm minh thần, đối với việc tu luyện, ngộ đạo, thậm chí là nhập ma đều có tác dụng to lớn, thế mà bị Lục Thủy tùy ý ngắt xuống ăn như vậy.
Thật là bại gia mà!
Gia lớn nghiệp lớn cũng không thể như vậy!
Đáng tiếc, Thượng Kiếm đạo nhân không có tư cách thuyết phục hắn.
Bởi vì linh dược nơi này đều có cấm chế của Nhị Trưởng lão.
Người khác động một cái, nàng đều biết.
Lục Thủy có thể hái xuống ăn, vậy chẳng khác nào Nhị Trưởng lão đã ngầm đồng ý, vậy ông có tư cách gì đi ngăn cản?
Đừng nói là Nhị Trưởng lão đã ngầm đồng ý, không ngầm đồng ý thì ông cũng không thể mở miệng ngăn cản.
Cùng lắm là, nói một chút đây là quả gì, quan trọng bao nhiêu.
Nếu Lục Thủy vẫn khư khư cố chấp, vậy toàn bộ Lục gia cũng không có mấy người có thể ngăn cản hắn.
Đừng nhìn Lục Thủy ở Lục gia bị coi là phế vật, đặc quyền mà hắn có không hề kém một chút nào so với bất kỳ đời thiếu gia nào ở Lục gia.
Dù sao đây cũng chính là nhà bọn họ.
Lục Thủy thực sự không nghĩ nhiều như vậy, hương vị của loại trái cây này không tệ, khó mới có thể đến đây được một chuyến, không ăn một chút thì quá đáng tiếc.
Phần lớn trái cây đều khó mà ăn trực tiếp, cũng không phải không thể ăn, mà là lượng linh khí ẩn chứa trong đó quá lớn, cần thiền định tu luyện.
Hắn chỉ muốn ăn trái cây, không phải tu luyện.
Hơn nữa lại dễ tổn thương thân thể.
Lục Thủy đi chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng dừng lại ở một chỗ.
Cách hắn không xa có một đóa hoa, xung quanh đóa hoa này có gió lốc quấn quanh, dường như sẽ làm tổn thương đến tất cả sự vật xung quanh vậy.
“Tình Thiên Hoa, thuộc loại Hoa Thiên Phú hiếm thấy, sinh ra đã có gió lốc vờn quanh, bị kích thích thì gió lốc xung quanh sẽ trở nên cuồng bạo, theo thời gian trưởng thành cũng sẽ tăng cường không ngừng, một tu sĩ bình thường chỉ cần hơi không cẩn thận là có thể bị Tình Thiên Hoa làm cho bị thương.
Hoa Thiên Phú, nghĩa trên mặt chữ, có thể chuyển dời năng lực của đối phương lên trên người của tu chân giả.
Trưởng thành đến một mức nhất định, thiên phú này đủ để phá hủy người cùng giai.” Thượng Kiếm đạo nhân thấy Lục Thủy nhìn chằm chằm Tình Thiên Hoa, liền mở miệng nói đại khái về thông tin của nó.
Đây là một đóa hoa không lớn, dáng người nhỏ nhưng tính tình lớn.
Nó đi.
“Giúp ta cấy nó ra.” Lục Thủy nói.
Thượng Kiếm đạo nhân không biết Lục Thủy rốt cuộc muốn làm gì, nhưng vẫn đi qua cấy Tình Thiên Hoa ra.
Toàn bộ quá trình Lục Thủy đều đứng một bên quan sát, hắn phát hiện khi Thượng Kiếm đạo nhân cấy hoa, gió lốc xung quanh nó cũng không hề trở nên cuồng bạo.
Xem ra Thượng Kiếm đạo nhân này quả thật có chút bản lĩnh.
Chờ Thượng Kiếm đạo nhân chuyển Tình Thiên Hoa sang chậu hoa xong, Lục Thủy liền không đi dạo khắp nơi nữa mà quay trở về vị trí của Xích Kim Hoa.
Hạ Sa vẫn luôn chờ đợi ở bên này, không biết vì sao, bà luôn có cảm giác Lục Thủy sẽ làm loạn.
Lúc về đến nơi, Lục Thủy liền ngồi xổm xuống bên cạnh Xích Kim Hoa, hắn quan sát những đám cỏ xung quanh cây hoa, hiện tại có tất cả 5 cây cỏ liên thành ở đây.
Lục Thủy vẽ một vòng tròn ở bên trái và bên phải của cỏ liên thành.
Sau đó đứng lên nói:
“Giờ nhổ cỏ liên thành đi thôi.”
Cỏ liên thành một khi đã nhổ đi, thì giống như trái cây đã bị hái xuống, chất lượng nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Cỏ liên thành đã nhổ đi, lại trồng trở lại, cũng không nhất định vẫn là cỏ liên thành.
Hạ Sa và Thượng Kiếm đạo nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn làm theo lời Lục Thủy, nhổ cỏ liên thành ra.
Không bao lâu sau, năm cây cỏ liên thành đã bị nhổ hết đi.
Lục Thủy nhìn một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn Thiên Đạo:
“Ta đi ăn cơm trưa, các ngươi chớ đụng lung tung vào chỗ này.”
Nói xong, Lục Thủy liền xoay người rời đi, hắn đương nhiên là đi hái trái cây ăn.
-----
Dịch: MB