Chương 529: Giả Vờ Làm Lưu Hỏa, Sau Đó Ăn Phân Trước Mặt Mọi Người Sẽ Như Thế Nào? 1
Lục Thủy nhìn hai người, đại khái đã biết có chuyện gì xảy ra.
Kiếm Nhất Phong vì kiếm đạo vô thượng, chỉ có thể dùng kiếm ý áp chế một đám người ở đây, những người này muốn đứng lên thì phải dùng cảm ngộ có được ở kiếm đạo vô thượng để phản kích, chuyện này đối với rất nhiều người mà nói đều là một loại tập luyện, đối với tu vi của bản thân cũng có chỗ tốt.
Về phần Hợi Vu Kiếm, đại khái chính là một phần thưởng nhỏ đi.
Dù sao cũng không phải kiếm gì tốt.
Hợi Vu kiếm, bắt nguồn từ thời kỳ Viễn Cổ, từng chém qua vô số Yêu thú, dùng yêu khí để đúc kiếm, khí tức sát phạt chấn động tứ phương.
Lục Thủy từng nghe nói qua về thanh kiếm này, chỉ có thể nói cũng không khác gì lắm so với chuôi kiếm trong tay hắn này.
Sau đó, Lục Thủy ngẩng đầu lên nhìn vào kiếm ý phía trên, hắn cảm thấy mình tới đây hoàn toàn không giúp ích chút nào cho Kiếm Nhất Phong.
Dù sao thì kiếm ý này cũng không áp chế nổi hắn.
“Không phải, ta cảm thấy Hợi Vu Kiếm là được chuẩn bị cho người đặc biệt.” Tiếng nói chuyện lại một lần nữa vang lên.
Lúc này lại có thêm không ít người ngồi xuống.
Lần này, người mở miệng là một vị tiên tử.
“Có ý gì?” Có người tò mò hỏi.
“Nói thật, tình huống của những người như chúng ta thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ ràng.
Loại bảo vật như Hợi Vu Kiếm này, cho chúng ta chúng ta cũng không khống chế nổi.
Quan trọng nhất là muốn đi đến cùng, chúng ta ở kiếm đạo vô thượng mới lên được tầng một tầng hai, có khả năng sao?
Nơi này chính là dành cho người đã đánh dấu kiếm đạo vô thượng.
Ta đã nói đến như vậy, các ngươi có hiểu không?” Vị tiên tử kia nói.
Tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó nhớ tới tình huống ở kiếm đạo vô thượng.
“Ngươi nói thế này ta lại nhớ tới, lúc ở Kiếm Nhất Phong ta hình như nghe thấy có người nói rằng Kiếm Nhất Phong có mời tới một người rất khó lường.” Có người mở miệng nói.
Người khó lường?
Ở bên trong kiếm đạo vô thượng, nếu nói nhất định có người khó lường, vậy cũng chỉ có một vị.
“Người ngươi nói không phải là vị kia đấy chứ?”
“Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên Tông...”
“Lưu Hỏa?”
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, nếu như quả thật là vị này, vậy cũng không còn ai có dũng khi đi tranh thanh Hợi Vu Kiếm kia nữa.
Hoặc là nói, Lưu Hỏa tới, vậy thanh kiếm kia nhất định sẽ là của Lưu Hỏa.
Không vì gì cả, chỉ bởi vì hắn là Lưu Hỏa.
Có rất ít người từng gặp qua Lưu Hỏa, nhưng Lưu Hỏa gần như là đại diện cho truyền kì, đại biểu cho thần thoại.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, toàn bộ tu chân giới cũng chưa từng xuất hiện nhân vật nào ở mức này.
Hai từ thiên kiêu sớm đã không đủ để thể hiện rõ sự đáng sợ của Lưu Hỏa.
Hắn sớm đã đi trước tất cả mọi người, là truyền kỳ mà thế hệ trẻ bây giờ không có cách nào vượt qua, không có cách nào nhìn thẳng.
“Thế nhưng liệu hắn có đến không?” Có người không quá tin hỏi.
Lưu Hỏa thật sự sẽ đến sao?
Vì một thanh kiếm, hay là vì tạ lễ của Kiếm Nhất Phong?
Phải biết rằng, trong cảm giác của bọn họ, Lưu Hỏa thật sự là cái gì cũng không thiếu.
Cùng hưởng đạo tàng, vô số cơ duyên tạo hóa hắn đều không thèm để vào trong mắt, nơi hắn đi qua, chỉ có hắn cho người khác, chứ chưa bao giờ cầm của người khác cả.
Loại cảnh giới này, ngay cả lão tiền bối cũng thấy mặc cảm.
Có người giơ tay nói:
“Ta hình như có nghe nói Lưu Hỏa đã đồng ý.”
Nghe được câu này, tất cả những người còn dư sức lực đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
Lục Thủy đương nhiên cũng nhìn sang.
Thấy có người bàn luận về Lưu Hỏa, hắn liền muốn nghe thử một chút.
Nhất là, Lưu Hỏa đồng ý lúc nào?
Lục Thủy phát hiện người nói chính là một thiếu niên, y thấy có nhiều người nhìn qua liền có chút khẩn trương, nhưng vẫn mở miệng nói:
“Ta nghe một vị bằng hữu trong Kiếm Nhất Phong nói rằng, nghe nói người kia một hai ngày nữa sẽ tới.”
“Thật sự sẽ tới?” Có người giật mình hỏi lại.
Nhưng càng nhiều hơn chính là kinh hỉ.
Có thể quan sát Lưu Hỏa ở khoảng cách gần, thật đúng là một chuyện đáng mừng rỡ.
Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Chân Võ Chân Linh.
Chân Võ Chân Linh lắc đầu, bọn hắn thật sự là không biết cái gì cả.
Lục Thủy quay đầu lại, sau đó ngồi xuống, giả vờ đứng không vững cũng thật mệt mỏi, còn không bằng ngồi xuống luôn cho rồi, dễ chịu hơn biết bao.
Bây giờ hắn đang tò mò không biết ai sẽ giả mạo hắn, phải biết rằng nơi này chính là Kiếm Nhất Phong.
Nếu chuyện giả mạo hắn bị lộ cũng không phải chuyện tốt gì.
Kết cục đại khái sẽ rất thê thảm.
Sau đó Lục Thủy liền không suy nghĩ nhiều nữa, chờ Lưu Hỏa tới rồi lại nói.
Chỉ cần không cầm áo gi – lê Lưu Hỏa này làm chuyện người khác khinh thường, hắn ngược lại vui lòng đứng một bên quan sát.
Nếu như có người dám cầm áo gi – lê Lưu hỏa đi hái hoa tặc, vậy hắn có thể truy sát đối phương ngàn dặm.
Lục Thủy ngồi một hồi, cảm thấy thật nhàm chán.
Ở chỗ này hắn đi không được, không đi cũng không được.
Những người khác phần lớn đều không thể đi được mấy bước.
Phía trước cũng chỉ có rải rác mấy người.
Cái gọi là Hợi Vu Kiếm còn chẳng nhìn thấy đâu.
Chân Võ Chân Linh ngược lại rất cố gắng đứng vững, chuyện này đối với bọn hắn mà nói chính là một cơ hội luyện tập, không có lý do nào để bỏ qua.
Bây giờ bọn hắn đã bắt đầu thích ứng với kiếm ý ở tít ngoài rìa, mặc dù không thể nào đi thêm được hai bước, nhưng về phần đứng vững thì mạnh hơn rất nhiều so với phần lớn người ở đây.
Nhàm chán một hồi, Lục Thủy lại lấy sách ra bắt đầu lật xem, đây quả thật cũng là nơi đọc sách tốt.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không cứ ngồi đây đọc mãi.
Ba ngày, nếu ba ngày nơi này còn chưa kết thúc, lại vẫn nhàm chán như vậy, hắn liền trở về.
Thuận tiện đi đón Mộ Tuyết.
Chủ yếu vẫn là đi đón Mộ Tuyết, hắn không muốn để Mộ Tuyết phải đợi lâu.
Dù sao thì để nàng đợi lâu, có khả năng nàng sẽ tự tới luôn.
--- ---
Dãy núi Lôi Minh.
Nơi này có phật quang như ẩn như hiện.
Phía dưới phật quang có một ngọn đồi nhỏ, bên cạnh gò đồi có một cái cửa bị đá che lại.
Trên cửa dường như có một vài chữ như ẩn như hiện.
Xoạt!
Một đạo phật quang hiện lên, trên cửa đá xuất hiện ba chữ, nhưng phật quang biến mất quá nhanh, chữ viết hiện lên cũng không rõ.
Nhất thời không có cách nào biết được nơi đây là chỗ nào.
Xoạt!
Xoạt!
Lúc này, trên cửa đá, số lần phật quang xuất hiện bắt đầu trở nên thường xuyên hơn.
Theo phật quang xuất hiện, những hòn đá che lấp cánh cửa dần rơi xuống.
Lộ ra cánh cửa gỗ đẹp đẽ bên trong.
Lộp bộp!
Tốc độ rơi xuống của đá càng lúc càng nhanh, rất nhanh sau đó, toàn bộ cửa gỗ đã lộ ra hoàn toàn.
Lúc cửa gỗ hoàn toàn được phơi bày, chữ viết trên cửa gỗ cũng hiện ra rõ ràng: đền Lâu La.
-----
Dịch: MB