Chương 568: Đại Trưởng Lão Và Kiếm Nhất Gặp Mặt 2
Sau khi Lục Thủy đoạt được pháp bảo, Chiến Vô Ảnh sẽ hành động.
Nàng sẽ chờ Chiến Vô Ảnh xuất hiện, đánh hắn trọng thương rồi bắt lại, sau đó tra hỏi xem có phải hắn muốn nhắm vào Lục Thủy hay không.
Cuối cùng là làm cho hắn biến mất.
Trước khi tra hỏi, đương nhiên là giả mạo đối phương, xông ra đánh Lục Thủy, dạy Lục Thủy cách đối nhân xử thế, làm cho hắn hiểu được Tu Chân giới đáng sợ thế nào.
Sau này cũng không đi ra ngoài nữa.
Thật sự là một kế hoạch hoàn hảo và không có chút sơ xuất nào.
"Nếu có tin tức cụ thể gì lại nói cho ta biết." Mộ Tuyết nói rằng.
"Vâng, Thần Nữ đại nhân." Thiên Nữ chưởng môn trả lời, sau đó lại nói:
"Thần Nữ đại nhân, còn có một chút tin tức râu ria khác. Từng có tin đồn Chiến Vô Ảnh và Tiên Đình Chiến Thần có thể có quan hệ?
Tin tức gần nhất chúng ta nhận được có nói, Tiên Đình đang thức tỉnh. Phù Tu có thể là một thế lực của Tiên Đình, mà dạo gần đây Phù Tu và Thần Huyền Tông lại có quan hệ rất mật thiết với nhau, cho nên chuyện này có thể cũng có chút vấn đề."
Nghe Thiên Nữ chưởng môn nói vậy, Mộ Tuyết có chút bất ngờ, vậy mà trực tiếp dính líu đến Tiên Đình.
Chẳng lẽ Tiên Đình cũng muốn ra tay với Lục Thủy?
Loại Đại Thiếu gia vô dụng như Lục Thủy, vì sao lại bị chú ý tới?
Nhưng mà chuyện này cũng không đáng kể, đến lúc đó bắt lại tra khảo một chút.
"Ta biết rồi." Mộ Tuyết đáp.
Sau khi nói thêm một chút chuyện nhỏ nhặt khác thì Mộ Tuyết cắt đứt liên lạc.
Mặc kệ việc này và Tiên Đình có quan hệ hay không, chuyện nàng muốn làm cũng sẽ không thay đổi.
Cuối cùng có thể giấu mặt đánh Lục Thủy rồi.
"Nhưng mà phải chờ hai tháng, có vẻ lâu, phải chi gần đây có cơ hội để đánh một lần."
"Sau đó nhét thêm vớ hay là món quần áo nhỏ gì đó,để cho hắn biết thế nào là nhục nhã."
Mộ Tuyết cúi đầu nhìn nhìn, sau đó cảm thấy làm thục nữ vẫn tốt hơn.
"Nhưng hai tháng sau là sắp đến tháng 11."
"Ngày cưới chắc là tháng 2 sang năm, vậy là chỉ có ba tháng để dưỡng thương."
"Không thể ra tay quá nặng."
Hơn năm tháng nữa nàng sẽ gả cho Lục Thủy. Nghĩ tới chuyện này Mộ Tuyết cũng có chút vui vẻ.
Cuối cùng cũng kết hôn.
. . .
Trong Đại Đạo Mê Cung, Lục Thủy buông cờ.
Ván cờ này đã xong.
"Ngươi thua." Kiếm Nhất mang theo ý cười, nói với Lục Thủy.
Dáng vẻ có chút đắc ý.
"Lại đánh ván nữa." Lục Thủy mở miệng nói.
Còn thiếu chút xíu nữa là hắn đã thắng, nếu mà Kiếm Nhất không có hồi cờ, hắn chắc chắn sẽ thắng.
Vì vậy Lục Thủy đưa ra quy tắc:
"Tiền bối, ta nói trước, ván này không được hồi cờ."
"Đương nhiên, hạ cờ không hối hận." Kiếm Nhất nói rằng.
Sau đó Lục Thủy và Kiếm Nhất bắt đầu ván cờ mới.
Lần này không có trò chuyện, tốc độ hạ cờ nhanh hơn so với trước đó.
Hạ hơn một nửa, Lục Thủy cũng không thấy Kiếm Nhất tiền bối hồi cờ, kể ra Kiếm Nhất tiền bối cũng là người có uy tín.
Theo thời gian trôi qua, bàn cờ của bọn họ đã có một nửa số quân cờ.
Lúc này đây, giọng nói đáng chết kia lại vang lên: .
"Nước đi này không tính."
"Tiền bối, đã nói không hồi cờ mà."
"Tiểu hữu, ta là người đã chết, sắp tiêu tán, trong lòng lo âu, vì vậy hạ sai nước cờ, không phải nên tha thứ sao?"
Lục Thủy: "..."
...
...
"Tiền bối, ngươi còn đang sầu lo sao?"
"Vậy thì không có, ta đang suy nghĩ xem còn có cái gì có thể mang ra bảo đảm.
Như vậy đi, lúc này đây ta dùng Đạo tông bảo đảm, nước đi này không tính."
"Đã bảo đảm rồi, Đạo tông Kiếm Nhất Phong đều là của ta rồi."
"Ta đây có một tờ hôn ước, là hôn ước với Tịnh Thổ, đưa hôn ước ra, công chúa của Tịnh Thổ sẽ gả cho ngươi."
"Ta có thê tử."
"Tam thê tứ thiếp không phải là rất bình thường sao?"
"Không bình thường."
"Thật sự không được ta dùng tính mạng của mình đảm bảo."
"..."
Ván cờ này hạ đến rạng sáng.
Cuối cùng Kiếm Nhất nở nụ cười nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy trong lòng không phục, thế nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài.
Hắn chỉ nhìn Kiếm Nhất.
"Lại đánh một ván?" Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy, hỏi.
Lục Thủy đứng dậy, lạnh lùng nói:
"Không chơi nữa, về nhà."
"Ta cam đoan không hồi cờ." Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy 'lời thề son sắt' nói.
"Tiền bối cảm thấy ta tin sao?" Lục Thủy nói.
Ba!
Kiếm Nhất trực tiếp lấy kiếm của mình vỗ lên bàn nói:
"Ta dùng kiếm của mình, và kiếm tâm để bảo đảm."
Điều quan trọng nhất với một Kiếm tu là gì?
Chính là kiếm và kiếm tâm của hắn.
Nếu một cái Kiếm tu bị mất đi kiếm tâm, thì hắn chỉ là một người Tu Chân biết sử dụng kiếm mà thôi.
Tu Chân giới có nhiều người dùng linh kiếm, thế nhưng được gọi là Kiếm tu ít càng thêm ít.
Bản chất khác biệt giữa bọn họ chính là Kiếm tâm.
Những người khác dùng kiếm, đa số là chỉ có Đạo tâm.
Lục Thủy cảm thấy lần này, Kiếm Nhất chắc là không hồi cờ nữa.
Một ván cờ mới bắt đầu.
. . .
. . .
"Tiền bối, ngươi không cần kiếm của mình?"
"Tặng cho ngươi."
"..., Làm một người Kiếm tu, kiếm rất là quan trọng a!?"
"Chết cũng đã chết rồi, còn chấp nhất mà làm gì, sống không mang đến chết không thể mang theo, đều là vật ngoài thân."
"..."
Trong lúc bất chợt, Lục Thủy nghĩ có phải mình còn quá non không.
Nói về thời gian sống, hắn cảm thấy mình đã sống lâu hơn so vị này rất là nhiều.
Nhưng mà da mặt không có dày bằng đối với phương.
Hắn đột nhiên hiểu được, tại sao Lục không muốn chơi cờ với Kiếm Nhất rồi.
Tiền bối, Đạo tông là do ngươi sáng lập?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì?"
"Có phải ngươi cũng từng đem Đạo tông ra bảo đảm với Lục?"
"..., chơi cờ."
"..."
Trưa hôm đó, ván cờ thứ ba kết thúc.
Mỗi một cục đều hạ rất lâu, bởi vì hồi cờ mà bọn họ phải giằng co hết ngày.
Nhưng mà ba ván đại bại, Lục Thủy cảm thấy cả đời này cũng không cách nào lật ngược tình thế.
Không phải là Kiếm Nhất không muốn chơi, mà là Kiếm Nhất đã sắp hết thời gian rồi.
Là một cái người sống, làm sao có thể thắng một người chết đây?
Nuối tiếc trong cuộc sống bị Kiếm Nhất chiếm lấy một phần.
Trong lòng có chút khó chịu.
"Có rất ít người có thể làm cho ta đánh cờ vui vẻ như vậy." Kiếm Nhất mở miệng nói.
Dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.
"Nếu tiền bối hạ cờ mà không hồi cờ, đúng là tràn trề vui vẻ." Lục Thủy mở miệng nói.
Kiếm Nhất không để ý cái này, mà nhìn nhìn Lục Thủy nói:
"Ngươi còn có thắc mắc gì muốn hỏi không?"
Thời gian của hắn không nhiều lắm, nếu không hỏi sẽ không thể mở miệng trả lời.
"Tiền bối có biết Chân Thần Độc Nhất thiên địa không?" Lục Thủy suy nghĩ một chút, hỏi.
Kiếm Nhất lắc lắc đầu, nói:
"Chưa từng nghe nói qua, có thể đây là danh hiệu khác của Cửu."
Lục Thủy không nói gì, Kiếm Nhất không biết cũng là bình thường, khi đó Kiếm Nhất có thể đã chết rồi.
"Vãn bối không có vấn đề gì nữa." Lục Thủy mở miệng nói.
Hắn biết rất ít, nên không còn thắc mắc gì nữa.
Còn những vấn đề sau này,chờ sau này rồi tính!
-----
Dịch: MB