Chương 580: Đêm Trăng Tròn Ta Tới Tìm Ngươi 3
"Có thể là có thể, nhưng chỉ có thể tiện đường qua đây." Lục Thủy nói rằng.
Hắn cũng không dự định đưa Mộ Tuyết tới.
Chủ yếu là Mộ Tuyết mà tới, hắn không có cách nào sử dụng Thiên Địa Chi Lực để tìm tòi kết quả.
Đối phương nếu có thể để lại lời nhắn cho hắn, vậy thì hắn cũng có thể làm như vậy.
Nếu muốn làm tới bước này thì không thể để Mộ Tuyết ở gần đây.
"Ta hiểu rồi, đến lúc đó ta sẽ thông báo cho Lục thiếu gia." Mộ Trạch nói rằng.
Lục Thủy gật gật đầu, sau đó bọn họ đi ra phía ngoài.
Chuyện nơi đây đã muốn xử lý xong, không cần phải ở lại làm gì.
"Lục thiếu gia cảm thấy đối phương là loại người nào?" Mộ Trạch hỏi.
"Khởi nguyên thạch không phải do tổ tiên của Mộ gia để lại sao? Như vậy khả năng rất cao đó là tổ tiên của các ngươi." Lục Thủy tùy ý suy đoán.
Trừ bỏ khả năng này, hắn không thể nghĩ được những khả năng khác.
"Tổ tiên để lại, cũng có thể là do tổ tiên nhặt được." Mộ Trạch lắc đầu nói.
"Nhưng mà Khởi Nguyên Thạch không có lợi ích gì đối với người khác !? Nó chấp nhận huyết mạch của Mộ gia, không thể nói là không có quan hệ trực tiếp với Mộ gia được." Lục Thủy nói.
Mộ Trạch không nói gì, đi được một đoạn đường, hắn mới thấp giọng nói:
"Lục thiếu gia cảm thấy, huyết mạch của Mộ gia có thể tồn tại cấm chế nào đó hay không, hoặc là một loại ràng buộc nào đó?"
Nghe được cái này, Lục Thủy có chút bất ngờ.
Cha vợ là cảm thấy, thật ra Mộ gia đang bị khống chế?
Cũng đúng, lỡ như chuyện này thật sự xảy ra, có nói cái gì đi nữa bọn họ cũng sẽ không cùng người bên trong thành lập liên hệ.
Tốt nhất là duy trì như hiện tại.
Chờ khi có đủ thực lực rồi nói sau.
Dù sao những người khác trong Mộ gia không biết chuyện này, chỉ có một mình Mộ Trạch biết.
Quyết định của hắn có thể ảnh hưởng tới sự sống còn của Mộ gia.
Cần phải nghĩ tới tình huống xấu nhất.
"Không có, không có khả năng đó." Lục Thủy khẳng định nói.
Nếu có, kiếp trước hắn và Mộ Tuyết đã sớm biết.
Không nói cái khác, chỉ nói Mộ Tuyết.
Thực lực của Mộ Tuyết bày ở nơi đó, trên người nàng nếu là có mấy thứ như vậy, đối phương sớm bị Mộ Tuyết tìm ra, thuận tiện xử lý.
Đương nhiên, dựa theo kiếp trước mà nói, Lục Thủy sẽ nhìn ra được, sau đó xử lý tốt chuyện này.
Nhưng từ đầu đến cuối đều không có.
Cho dù sau này tự nhiên biến mất cũng là không thể, bởi vì thực lực của Mộ Tuyết lúc này cũng có thể phát giác ra được.
Nàng không xử lý, nghĩa là không có vấn đề gì.
"Là như vậy sao? Ta đây an tâm rồi." Mộ Trạch nhẹ nhàng thở ra.
Lục Thủy là người đặc biệt, nếu hắn nói không có, vậy thì rất đáng tin cậy.
Hơn nữa giọng nói vô cùng chắc chắn.
----
Ra khỏi tổ địa, Lục Thủy cũng cáo từ Mộ Trạch.
Theo quan điểm Lục Thủy, chuyện của Khởi Nguyên Thạch rất thú vị.
Đặt biệt là lời nhắn.
"Suy nghĩ kỹ một chút, tháng sau đêm trăng tròn còn bao nhiêu lâu, để xem lúc đó có thể tới không." Lục Thủy thầm nghĩ.
Sau đó thì hướng tới chỗ ở của Mộ Tuyết mà đi.
Chỗ ở của hắn cũng ở hướng đó.
Chân Võ Chân Linh đi theo phía sau Lục Thủy.
Bọn họ vẫn luôn chờ ở bên ngoài tổ địa.
Khi Lục Thủy đi tới chỗ của Mộ Tuyết thì trời đã tối rồi.
"Lục thiếu gia vẫn chưa ăn cơm?" Mộ Tuyết nhìn thấy Lục Thủy, thì đi thẳng tới bên cạnh Lục Thủy, hỏi.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, cảm giác Mộ Tuyết đã đợi được một lúc.
"Chưa ăn." Lục Thủy gật gật đầu nhẹ giọng đáp.
"Lục thiếu gia đi theo ta." Giọng nói của Mộ Tuyết mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như rất sợ Lục Thủy nói "ăn rồi".
Lúc này tâm trạng của Lục Thủy đang rất nhảy nhót.
Lục Thủy đi theo, Chân Võ Chân Linh sẽ không theo sau.
Lúc Thiếu gia và thiếu phu nhân ở cùng một chỗ, thì bọn họ không cần đi theo.
Đi qua đường nhỏ, hai người Lục Thủy đến được nhà bếp, nơi này là nhà bếp tạm thời, rất cũ kỹ và sơ sài.
Lúc này tại phòng bếp không có ai.
"Lục thiếu gia ngồi xuống trước, ta đi bưng thức ăn." nói xong Mộ Tuyết bắt đầu bận rộn.
Lục Thủy ngắm nhìn bóng dáng bận rộn của Mộ Tuyết, thì muốn giúp một tay, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, đợi Mộ Tuyết mang thức ăn lên.
Trước hết bưng lên là cơm tẻ.
"Đây là cơm của Lục thiếu gia." Mộ Tuyết đặc biệt giải thích một câu.
Lục Thủy: "..."
Rất nhanh mấy món ăn nóng hổi cũng được Mộ Tuyết bưng ra ngoài.
"Lục thiếu gia nếm thử."
Bày xong bàn ăn, Mộ Tuyết ngồi đối diện với Lục Thủy, nói rằng.
Lục Thủy cầm đũa lên nói:
"Những thứ này do Mộ tiểu thư làm sao?"
"Ngày hôm nay đúng lúc rảnh rỗi." Mộ Tuyết giải thích câu.
"Mộ tiểu thư ăn rồi?" Lục Thủy thấy trước mặt Mộ Tuyết không có cơm nên hỏi.
Mộ Tuyết sửng sốt một chút, sau đó lắc lắc đầu.
Nàng nóng lòng muốn nhìn Lục Thủy ăn thử, nên quên mất.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết liếc mắt một cái, sau đó buông đũa xuống, đứng dậy rời đi.
Mộ Tuyết ra vẻ khó hiểu, nhìn Lục Thủy.
Lúc này Lục Thủy đi tới chỗ trước đó Mộ Tuyết xới cơm, xới thêm một chén cơm để xuống
Sau đó đưa tới trước mặt Mộ Tuyết, nói:
"Cơm của Mộ tiểu thư."
Mộ Tuyết nhìn chén cơm trước mặt, im lặng không nói.
Chắc chắn là Lục Thủy thích ta.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Mộ Tuyết.
Ý thứ 2 là ta cũng thích Lục Thủy.
Lúc này Lục Thủy đã trở lại chỗ ngồi, khi hắn vừa cầm đũa lên thì nghe giọng nói yếu ớt của Mộ Tuyết truyền tới:
"Lục thiếu gia, không lấy đũa cho ta sao."
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết liếc mắt một cái, bình tĩnh nói:
"Tay chân của Mộ tiểu thư không tiện sao?"
Mộ Tuyết: "..."
Sau đó Mộ Tuyết tự cầm lấy đũa, nhưng nàng không ăn trước, mà nhìn Lục Thủy ăn.
Chờ cho Lục Thủy nếm thử một lượt mới có chút chờ mong nói:
"Lục thiếu gia cảm thấy thế nào?"
"Dễ ăn hơn so với lần trước." Lục Thủy đang ăn cơm, trả lời.
Đồ ăn Mộ Tuyết nấu đúng là ăn ngon.
Không diễn tả được ngon tới mức nào, nhưng là ăn ngon.
Hắn thích ăn, có thể một phần là do người nấu.
"Ý của Lục thiếu gia là lần trước không thể ăn?" Mộ Tuyết hỏi.
"Không phải." Mộ Tuyết trong lòng vui vẻ, nàng thích Lục Thủy khen nàng, chưa có vui vẻ xong thì nàng vội vàng lấy giấy bút ra.
"Lần trước là khó ăn." Đây là vế sau mà Lục Thủy muốn nói.
...
Mộ Tuyết buông đũa xuống, sau đó cầm quyển sổ nhỏ lên bắt đầu viết viết.
“Mộ Tiểu thư lúc này mà cũng muốn viết sao?” Lục Thủy vừa ăn vừa hỏi một câu.
“Nhờ phúc của Lục Thiếu gia.” Mộ Tuyết nói khẽ.
‘Gần đây có phải ta đối với Mộ Tuyết quá tốt rồi hay không? Luôn có cảm giác cứ luôn phản bác ta.’ Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, trong lòng nghi ngờ.
Không để cho Mộ Tuyết cảm thấy hắn dễ nói chuyện, Mộ Tuyết có lẽ vẫn sẽ có tư thái đại tiểu thư.
Ví dụ như việc ghi chép, theo như trước đó, nàng sẽ không ghi lúc đang ăn cơm.
Chuyện đôi đũa, trên lý thuyết nàng cũng sẽ tự mình đi lấy.
Điểm cừu hận chưa kéo đủ nhiều sao?
Lục Thủy tràn đầy nghi hoặc trong lòng.
-----
Dịch: MB