Chương 582: Luận Chia Tay Với Bạn Gái Như Thế Nào! 2
Mộ Tuyết không nói gì, lấy ra quyển sổ nhỏ, mở ra bắt đầu ghi chép.
Lục Thủy: “...”
Thật sự là một lời không hợp liền bắt đầu ghi lại.
Lần này, Lục Thủy không để cho Mộ Tuyết thuận lợi ghi chép, mà ngay lúc Mộ Tuyết đặt bút viết, nháy mắt bẻ kem que ra.
Rắc.
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Kem que phân thành hai.
“A, gãy rồi.” Lục Thủy đưa ra một nửa que kem, nói:
“Mộ Tiểu thư, cho này.”
Lần này còn nhớ ghi sao?
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, đưa tay nhận lấy que kem, cho vào miệng cắn.
Sau đó tiếp tục viết.
Lục Thủy: “...”
...
Cuối cùng, Lục Thủy và Mộ Tuyết ngồi ở trước một sạp hàng nhỏ ăn kem que, đây là một sạp hàng bán cơm.
Một đôi vợ chồng nhỏ bận rộn.
Người vợ không thể nói chuyện, chân người chồng có chút không tốt.
“Đây là điểm tâm của hai vị.” Ông chủ kia để điểm tâm lên bàn, nói.
Lục Thủy nhìn đối phương, lại nhìn chân của hắn một chút, nói:
“Chân ông chủ bị thương sao?”
Ông chủ ngượng ngùng cười cười:
“Trước đó bị thương, nhưng cũng đã sắp lành.
Thương cân động cốt, 100 ngày đã có thể đi, như vậy đã là rất khá.
Qua hai ngày nữa hẳn là liền giống như bình thường.”
Bọn họ đều là người bình thường, bị thương cũng phải chờ tốt lên dần.
Không thể so sánh với tu chân giả.
Lục Thủy vốn còn muốn hỏi chút vấn đề nhỏ, chỉ là còn chưa hỏi ra lời, bà chủ liền thở phì phò đi đến bên cạnh ông chủ, nàng nhìn chằm chằm chồng của mình không nói gì, cũng nói không ra.
Có điều lần này thủ ngữ của không dùng.
“Biết rồi, không được động loạn.” Ông chủ có chút bất đắc dĩ.
Sau đó hắn không tiếp tục ở đó nữa, nói lời xin lỗi với hai người Lục Thủy rồi đi vào trong ngồi.
“Lục Thiếu gia biết ông chủ nơi này sao?” Mộ Tuyết ăn kem que, hỏi.
Lục Thủy gật đầu:
“Trước đây từng ăn qua điểm tâm ở cửa hàng này, so với điểm tâm mẹ ta làm ngon hơn nhiều.”
Mặc dù độ sai không bằng.
Nhưng mùi vị ngon.
Mộ Tuyết cầm điểm tâm lên nhẹ nhàng cắn một miếng, sau đó gật đầu:
“Quả thực so với mẹ... so với dì Lê m ăn ngon hơn, nhưng độ dai không ngon bằng dì Lê m.”
Lục Thủy không để ý Mộ Tuyết suýt chút nữa gọi sai:
“Ngày mai Mộ Tiểu thư có muốn làm gì không?”
“Trà Trà ngày mai hẳn là sẽ tỉnh lại, mang nàng đến gần đây chơi đùa.” Mộ Tuyết ăn điểm tâm, nói.
Đối với việc này, Lục Thủy không có phản đối, hắn hẳn là không cần đi theo chứ?
“Lục Thiếu gia ngày mai có muốn đi cùng không?” Mộ Tuyết hỏi.
“Mộ Tiểu thư muốn dẫn Đông Phương Tra Tra đi đâu?” Lục Thủy hỏi.
“Một thắng cảnh nhỏ ở gần đây.” Mộ Tuyết đã ăn xong điểm tâm, tiếp tục nói:
“Cả đi cả về đại khái hơn nửa ngày là đủ, vừa vặn một vài thứ dì Đường cần cũng có ở bên kia, có thể mang về giúp dì Đường.”
Phải ngồi xe mà cũng gọi là gần sao?
Lục Thủy có chút bất đắc dĩ.
Xa như vậy, hắn đương nhiên phải đi cùng.
“Ngày mai mấy giờ xuất phát.” Lục Thủy hỏi.
“Nghe theo Lục Thiếu gia.” Mộ Tuyết nói.
Lục Thủy: “...”
--- ---
Sáng sớm hôm sau.
Trời hửng sáng.
Hương Dụ vẫn luôn ngồi bên cạnh Đông Phương Trà Trà, hôm nay nếu Đông Phương Trà Trà còn chưa tỉnh lại, nàng sẽ liên hệ với Tộc trưởng.
Nhưng nàng cảm thấy Trà Trà Tiểu thư hẳn là có thể tỉnh lại, bởi vì Đậu Nha thế mà còn không khô héo nữa, đã dần chuyển sang trạng thái bình thường.
Đậu Nha còn bình thường lại, Trà Trà Tiểu thư hẳn là cũng có thể tỉnh lại.
Hương Dụ vừa nghĩ như vậy, một tiếng bịch đột nhiên vang lên.
Đông Phương Trà Trà đang nằm trên giường bỗng nhảy dựng lên.
Hương Dụ giật nảy mình.
Khi thấy rõ người, tảng đá trong lòng nàng rốt cuộc cũng buông xuống.
Nàng nhìn thấy Trà Trà Tiểu thư vẻ mặt mê mang đứng trên giường.
“Hương Dụ, đây là chỗ nào?” Đông Phương Trà Trà nhìn Hương Dụ hỏi.
Nàng vừa tỉnh lại, cảm giác trạng thái đặc biệt tốt.
Cũng không biết vì sao.
Mặc dù vừa tỉnh lại đã ở trong hoàn cảnh xa lạ, nhưng có Hương Dụ ở đây, vậy liền không tính là xa lạ.
“Trà Trà Tiểu thư, trước xuống giường đã, một chút đoan trang của đại tiểu thư cũng không có.” Hương Dụ lập tức nói.
Chờ Đông Phương Trà Trà nhu thuận ngồi xuống xong, Hương Dụ mới giải thích:
“Nơi này là nơi ở của Mộ Tiểu thư, bây giờ Mộ Tiểu thư hẳn là đang ở ngay bên ngoài.”
“Vậy ta đi tìm chị dâu.” Đông Phương Trà Trà lập tức nói.
Nàng muốn nói với chị dâu chuyện con mắt.
Có một con cá tiến vào, không biết có vấn đề gì không.
“A, quần áo còn chưa mặc, nếu không ở nhà thì sẽ bị mắng.” Ngay lúc Hương Dụ vừa muốn mở miệng nhắc, Đông Phương Trà Trà đã tự phản ứng lại.
Hương Dụ nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra Trà Trà Tiểu thư không có thay đổi gì lớn.
Mức độ thông minh không rõ ràng không có chuyển biến xấu.
Nhưng Trà Trà Tiểu thư thật sự đã tỉnh lại, Lục Thiếu gia và Mộ Tiểu thư đều nói đúng.
Kiến thức hai người họ uyên bác như thế sao?
Nàng thật ra cũng đã điều tra, có vẻ như vấn đề của Trà Trà Tiểu thư không nhỏ chút nào.
Hương Dụ có chút không hiểu.
Một người bị gọi là Thiếu gia phế vật, một người thì là Đại tiểu thư tu vi hoàn toàn biến mất, chỉ có tầm nhìn của người thường.
Cái này thật sự bình thường sao?
Nếu như đây là hai người khác, Hương Dụ tuyệt đối sẽ không muốn để Trà Trà Tiểu thư ở cùng một chỗ với bọn họ.
Quá nguy hiểm.
--- ---
Lục Thủy sáng sớm đã tỉnh lại, hắn mỗi ngày đều dậy sớm đọc sách.
Bởi vì là chỗ ở tạm thời, cho nên hắn đi tới dưới cây đại thụ chỗ bờ sông.
Chỉ là mới xem sách một hồi, Chân Võ đã đi tới bên người Lục Thủy:
“Thiếu gia, Lạc Phong truyền tin tức đến.”
Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, nhanh như vậy đã có tin tức mới rồi?
“Vé xe lúc mấy giờ?” Lục Thủy hỏi.
Nếu không có thời gian, vậy để sau hẵng nói.
“Tám giờ, còn hai giờ.” Chân Võ trả lời.
“Nói đi, Lạc Phong có phát hiện gì?” Lục Thủy nói.
Thời gian còn rất nhiều.
“Lạc Phong hai ngày nay đã tra xét một vài tàng thư trong Tông môn, bọn hắn phát hiện ra một tin tức ngoài ý muốn.” Chân Võ nhìn Lục Thủy một chút, phát hiện Lục Thủy không có ý định cắt ngang liền tiếp tục nói:
“Lạc Phong ngoài ý muốn phát hiện người mà Thiếu gia cho điều tra trước đó kia, nếu như không có gì sai, thì người xuất hiện ở nhà ga quần đảo Mê Vụ kia hẳn là Ma Kiếm Trảm Đồ.
Thông tin cụ thể Lạc Phong không có, đó là một người tương đối ít tin tức.
Điều biết được duy nhất là đây là một người vô cùng mạnh.
Còn là cường giả có niên đại rất xa xưa.”
‘Ma Kiếm Trảm Đồ?’ Lục Thủy lặp lại một lần trong lòng.
Không chút ấn tượng nào.
“Để bọn hắn từ từ tra đi, người này là người của Tiên Đình.” Lục Thủy nói.
Chân Võ có chút ngoài ý muốn, đối phương lại là người của Tiên Đình.
Hắn biết Thiếu gia và Tiên Đình không hợp nhau, nhưng cụ thể vì cái gì, bọn hắn cũng không biết.
Dù sao Thiếu gia bọn họ vẫn luôn điều tra về Tiên Đình.
-----
Dịch: MB