Chương 59: Lục Thủy Không Phải Là Người!
Lục Thủy xuất hiện, tất nhiên cũng làm cho Diệu Vũ Sinh và Đông Khởi chú ý.
Kiều Càn cũng nhìn về phía Lục Thủy, hắn cảm thấy Lục Thủy đúng là đang tìm cái chết, đã nghe được bọn hắn nói chuyện rồi, thế mà lại không thừa cơ chạy trốn.
Lúc này hắn rất hối hận, sớm biết như vậy đã không vào cùng với những người này, quả nhiên không thể quá tin tưởng người khác.
Lúc này Diệu Vũ Sinh nhìn Lục Thủy, nói:
“Lục Thiếu gia, ngươi có biết, vì sự an toàn của chúng ta, nơi này không cho phép người nào sống.”
Lục Thủy tất nhiên hiểu rõ, mặc kệ là đoạt bảo hay là huyết tế, không có ai sẽ dễ dàng để cho hắn sống sót.
Phải biết rằng, hắn chính là Thiếu gia duy nhất của Lục gia, nếu như hắn trở về khóc lóc kể lể một phen, những người ở nơi này trên cơ bản không ai có thể khá được.
Càng quan trọng hơn là, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, những người đi ra từ nơi này đều mang bảo vật trên người, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị dò xét.
Nói đến đây, Diệu Vũ Sinh trực tiếp phóng về phía Lục Thủy. Hắn không có ý định nhất kích tất sát, chỉ là muốn lập công trong trận mở màn.
Giống như việc cắt một tay của Kiều Càn, hắn cũng muốn cắt một cánh tay của Lục Thủy.
Kiều Càn nhìn Lục Thủy, hắn phát hiện Lục Thủy không hề cử động, chẳng lẽ bị sợ đến choáng váng rồi.
“Lục Thủy, nhanh mở pháp bảo hộ mệnh.” Kiều Càn kêu lên.
Lục Thủy kiên trì được lâu thì hắn cũng có thể kiên trì càng lâu, hắn không muốn đối phương bị đánh giết nhanh như vậy.
Đông Khởi nhíu mày, nếu để cho Lục Thủy mở ra pháp bảo hộ mệnh thì sẽ rất bất lợi đối với bên mình.
Dù sao, nếu không giết được hai kẻ yếu, tương đương với việc hai người bọn họ phải tự giết lẫn nhau.
Hắn cũng dự định động thủ.
Diệu Vũ Sinh tăng nhanh tốc độ, hắn muốn cắt cánh tay của Lục Thủy trước khi đối phương mở ra pháp bảo hộ mệnh, như thế thì dù cho đối phương có mở ra pháp bảo hộ mệnh, nhưng chiến lực cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Kiều Càn nhìn Lục Thủy vẫn không hề động đậy, hắn cảm thấy Lục Thủy đã xong, triệt để xong.
Nhất là khi nhìn thấy đao của Diệu Vũ Sinh đã tới trước mặt Lục Thủy.
Xong, Lục Thủy chết rồi.
Diệu Vũ Sinh cũng rất vui mừng. Khoảng cách gần như thế, cho dù Lục Thủy có mở ra pháp bảo hộ mệnh cũng đã không còn kịp rồi.
Cánh tay của đối phương, hắn muốn.
Nghĩ như vậy, Diệu Vũ Sinh trực tiếp chém ra một đao, hắn có đầy đủ lòng tin dùng một đao này để lập công.
Phía sau, Đông Khởi cũng rất vui mừng.
Mà Kiều Càn thì nhắm mắt lại, Lục Thủy đúng là quá ngu xuẩn, thế mà lại bị hù dọa đến mức không thể động đậy được.
Nhưng Kiều Càn lại có chút nghi ngờ, vì sao lâu như vậy mà chưa nghe được tiếng kêu thảm thiết?
Chẳng lẽ Lục Thủy trực tiếp bị hù chết?
Sau đó Kiều Càn mở mắt, hắn muốn nhìn thử xem Lục Thủy có phải đã chết thật hay không.
Chẳng qua khi hắn mở mắt thì cả người ngẩn ngơ, hai mắt trợn to nhìn Lục Thủy, yết hầu khó có thể ngăn chặn tiếng kêu:
“Chuyện này, làm sao có thể?”
Ngoại trừ Kiều Càn, Diệu Vũ Sinh lại càng kinh ngạc hơn. Hắn không tin, không tin một người tu vi 2.1 lại có thể làm được chuyện này.
Lúc này hai tay Diệu Vũ Sinh nắm đao, mà thanh đao vốn nên chém về phía Lục Thủy đã dừng lại giữa không trung không thể tiến thêm.
Nếu như góc độ tốt liền có thể nhìn thấy, đao này đã bị Lục Thủy dùng hai ngón tay kẹp lại.
Vẻn vẹn chỉ hai ngón tay đã ngăn lại thế công của thanh đao này, càng làm cho Diệu Vũ Sinh không cách nào tránh thoát.
Không người nào dám tin tưởng đây là chuyện mà một người có tu vi 2.1 có thể làm được.
Càng không có người tin tưởng đây là chuyện mà Thiếu gia phế vật của Lục gia có thể làm được.
Thế nhưng, nó lại là sự thật.
Kiều Càn cũng giống như gặp quỷ, hắn nghĩ tới một khả năng, đó chính là Lục Thủy giả vờ làm phế vật, hắn lừa tất cả mọi người, lừa cả gia tộc, lại còn lừa tới hai mươi năm.
Đáng sợ, thật quá đáng sợ.
Khó trách hắn dám hạ sát thủ với mình mà không kiêng nể gì.
Lục Thủy không phải phế vật, hắn là thiên tài, dù hắn có giết mình thì Lục gia cũng có thể bảo vệ hắn chu toàn.
Kiều Càn có chút may mắn, may mắn chính mình không hề động thủ.
Lục Thủy nhìn Diệu Vũ Sinh, bình tĩnh nói:
“Tu vi 2.5, đây chính là toàn bộ sức mạnh của ngươi sao?”
Con ngươi của Diệu Vũ Sinh co rụt lại, sau đó vứt bỏ đao lùi lại. Tên Lục thiếu gia này có chút quỷ dị, quỷ dị đến mức làm cho trái tim hắn đập nhanh.
Lục Thủy nắm lấy thanh đao, sau đó nói với đám Diệu Vũ Sinh:
“Các ngươi cùng lên đi, như vậy có lẽ còn có cơ hội.”
Đông Khởi không hề động, phảng phất đang chờ đợi gì đó.
Lục Thủy nhìn Đông Khởi rồi nói:
"Đang chờ đợi con trùng kia lập công sao? Nhưng mà, trùng độc không có tác dụng gì với ta."
Đúng vậy, con trùng mà Lục Thủy nhìn thấy lúc đó là do có người cố ý thả ra, trên người còn mang theo kịch độc.
Tên Đông Khởi này thật hung ác, trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy bảo vật trên đài cao, đã quyết định giết chết tất cả mọi người ở nơi này.
Nghe được lời này của Lục Thủy, lông mày của Đông Khởi nhăn lại, hắn cảm thấy cái tên Đại thiếu gia này có chênh lệch quá lớn với người trong lời đồn.
“Lục Thiếu gia xuất sinh tốt, chúng ta không so được, ngài cần gì phải tranh giành với chúng ta chứ?” Đông Khởi nói.
Lục Thủy cũng không vội vã xuất thủ, chỉ nhẹ nhàng trả lời:
"Tranh với các ngươi? Không, các ngươi còn chưa đủ tư cách. Lần này không phải ta muốn tranh với các ngươi, mà là các ngươi muốn tranh với ta. Cầm sách liền muốn đoạt bảo, cầm thuẫn liền muốn huyết tế, các ngươi đều không cam lòng dừng lại ở đây."
Kiều Càn nghe không hiểu, nói cái gì đó?
Diệu Vũ Sinh cũng có chút kinh ngạc, thì ra thứ bọn hắn nhìn thấy cũng không giống nhau? Nhưng rất nhanh hắn lại lên tiếng:
“Lục Thiếu gia nói thật dễ nghe, chẳng lẽ ngươi không cần làm chút gì sao? Muốn đi vào nhưng lại không muốn động thủ với người khác?”
Đông Khởi cũng cho là như vậy, trên đời không có Thánh Nhân, chỉ có người thực lực không đủ.
Lục Thủy lắc đầu:
“Chỉ là một cái Ám Cảnh, còn chưa đủ để ta hành động.”
Diệu Vũ Sinh và Đông Khởi đều rất khinh thường, nói mạnh miệng bọn hắn cũng làm được.
Rất nhanh bọn hắn lựa chọn liên thủ, thực lực của Lục Thiếu gia này mạnh hơn bọn hắn nhiều, chỉ có liên thủ mới có hi vọng chiến thắng.
Trong nháy mắt lúc bọn hắn liên thủ, Lục Thủy cảm giác được sương mù xung quanh bắt đầu xuất hiện, linh trùng cũng nhiều lên.
Đây là thủ đoạn của hai người bọn họ, chỗ tương đồng chính là sương mù và trùng đều có độc.
Bọn hắn không lựa chọn cận chiến, mà là lựa chọn đánh xa, chỉ có như thế mới có khả năng thắng.
Lục Thủy nhìn hai người ở phía xa, sau đó vung đao trong tay lên.
"Lục Thiếu gia không nên uổng phí khí lực, dù có là tam giai cũng không thể phát huy ra thực lực chân chính ở trong sương mù của ta, chớ nói chi nó còn có hiệu quả mê hoặc phương hướng." Giọng nói của Diệu Vũ Sinh truyền tới.
Lục Thủy vốn định không nhìn đối phương, trực tiếp vung đao. Nhưng mà, rất nhanh liền có chút ngoài ý muốn nhảy ra.
Trong nháy mắt lúc hắn thoát ra, một đạo kiếm khí đã quét qua vị trí hắn đứng lúc trước.
Là Diệu Vũ Sinh.
“Di hình hoán vị? Ồ, là phù lục, cũng tạm được.” Lục Thủy mở miệng nói.
Nếu như vừa rồi đổi thành người khác, e rằng đã bị đối phương đánh lén thành công.
"Tầm mắt của Lục Thiếu gia đúng là không tầm thường, thế thì Lục Thiếu gia cảm thấy mình còn có thể dễ dàng giết ta sao? Hoặc là Lục Thiếu gia có thể đoán xem ta còn có bao nhiêu phù lục di hình hoán vị." Diệu Vũ Sinh mở miệng nói.
Nói xong hắn liền biến mất khỏi chỗ cũ.
Hắn nói như vậy là vì để Lục Thủy tốn tinh lực đi phòng bị.
Như vậy bọn hắn mới có càng nhiều cơ hội hơn.
Lục Thủy rơi xuống từ trên không, nhưng trong nháy mắt lúc hắn rơi xuống, linh trùng xung quanh hắn trực tiếp nổ mạnh, sau đó lửa lớn bắt đầu tràn ngập. Đám lửa lớn này tựa như ngòi nổ, trong nháy mắt chính là một tiếng nổ mạnh rất lớn.
Oanh!
Oanh!!
Oanh!!!
Lục Thủy trực tiếp bị vùi lấp trong vụ nổ.
-----
Dịch: MB_Boss