Chương 62: Nhìn Thoáng Qua
Sau khi tiến vào thông đạo, Lục Thủy thấy mình đang đi trên một con đường nhỏ hẹp, bên cạnh chính là vực sâu vô tận.
Lục Thủy nhìn xuống một chút, phát hiện vực sâu này không đơn giản, nếu rơi xuống thì ngay cả chính hắn cũng không chiếm được bất cứ chỗ tốt nào.
Có thể đi ra hay không cũng là một vấn đề.
Cũng may người bình thường sẽ không tự nhiên rơi xuống được.
Sau đó Lục Thủy tiếp tục nhìn về phía trước, trông thấy phía bên kia có một hòn đảo to lớn, trên hòn đảo xuất hiện không ít bóng người.
“Nơi này chắc là Ám Cảnh.”
Nghĩ như vậy Lục Thủy liền lấy mặt nạ ra, sau đó đeo lên mặt.
Nếu muốn động tay động chân, thế thì đương nhiên không thể để bị nhận ra.
Còn về phần mặt nạ này ở đâu ra, thì đó là do mẹ hắn vì muốn hắn khiêm tốn một chút mà chuẩn bị.
Sau khi đeo mặt nạ lên, Lục Thủy tiếp tục đi trên con đường nhỏ hẹp này, hắn bây giờ không phải Đông Phương Hạo Nguyệt, càng không phải là Lục Thủy. Nếu có người hỏi, vậy đáp án của hắn sẽ là Lưu Hỏa của Ẩn Thiên tông.
“Nhân loại, ta chú ý tới ngươi, người vào đây bằng cách nào?” Khi Lục Thủy đang đi, hắn đột nhiên nghe thấy có người ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.
Là giọng nữ.
Lục Thủy bộ dạng phục tùng hướng mắt nhìn xuống vực sâu, sau đó bình tĩnh nói:
“Có việc gì?”
Đối phương trầm mặc một lát, sau đó mở miệng hỏi:
“Nhân loại, ngươi có muốn trở thành tiên không?”
Lục Thủy nghe được câu này thì có chút buồn cười, vì cái gì mà từng tên từng tên một cứ luôn yêu thích hỏi hắn loại vấn đề này?
Thành thần hoặc thành tiên, cái này có ý gì?
“Không muốn.” Lục Thủy trực tiếp từ chối.
Đối phương trầm mặt một lúc, cuối cùng rời đi.
Lục Thủy cũng không biết đối phương nghĩ cái gì, chỉ cần không chọc đến hắn, hắn cũng không muốn gây chuyện.
Mà ngoại trừ Lục Thủy, phần lớn những người đi trên con đường nhỏ hẹp này đều nghe thấy.
Biểu hiện của những người này đều hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng mặc kệ bọn hắn biểu hiện như thế nào, cuối cùng đều cắn răng đồng ý.
Sau đó trên cánh tay bọn hắn sẽ xuất hiện một ấn ký hình đóa hoa.
Giống như một kiểu nhận dạng vậy.
Làm xong những thứ này, giọng nói kia mới biến mất.
Dưới vực sâu vô tận, một nữ tử mỹ mạo ngẩng đầu nhìn lên không trung đen kịt, cuối cùng nói:
“Ta có một cảm giác kỳ quái, loại cảm giác này đến từ giác quan thứ sáu trời sinh của ta, khiến cho ta cảm thấy rằng chỉ cần có được người kia, là có thể đạt được tất cả mọi thứ.
Ta có kế hoạch mới.
Thân thể hắn, là của ta.”
--- ---
Rất nhanh sau đó Lục Thủy đã đi hết con đường nhỏ hẹp, thời điểm hắn bước chân lên hòn đảo, con đường sau lưng liền biến mất không thấy đâu.
Đối với vấn đề này, Lục Thủy cũng không quan tâm tới.
Hắn ngược lại có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy những người ở chỗ này.
Người ở nơi này hơi nhiều, hoặc là nói rất nhiều.
Mà rất nhiều người đều là thành quần kết đội, đại bộ phận đều là trong trạng thái mờ mịt, như thể cảm thấy nơi này rất mới lạ.
Lục Thủy không hiểu rõ lắm, những người này cứ như vậy hòa bình đi qua cửa ải đoạt bảo kia sao?
Rất nhanh hắn đã thấy được Đông Phương Tra Tra, hiện tại mặt nàng vẫn còn sưng vù lên, nhưng trên người cũng không có chút thương tích nào.
Bên người nàng có hai nữ tử khác, các nàng có vẻ như rất quen thuộc, nói chuyện còn vui vẻ khoa tay khoa chân.
“Không bình thường, dựa vào chỉ số thông minh nghèo nàn kia của Đông Phương Tra Tra, làm sao có thể vượt qua ải đoạt bảo kia được chứ? Coi như nàng có thể tự vệ, cũng không thể nào vượt qua nhẹ nhàng như vậy.” Lục Thủy im lặng tự nói.
Chẳng mấy chốc hắn đã nhìn thấy người ở cùng một cái bọt biển với hắn trước đó.
Là hai người ở nấc thang thứ nhất kia, hắn vẫn có chút ấn tượng.
Bọn hắn thế mà hiện tại cũng ở đây.
Ngừng một chút, Lục Thủy thoải mái tự nhủ:
‘Thì ra là như vậy à.’
Đoạn đoạt bảo kia căn bản chỉ là kèm theo, miễn là đã đi vào trong không gian bọt biển đó, chờ thời gian đến là có thể đi vào bên trong Ám Cảnh.
Mà tầng bảo vật thứ hai kia đại khái là phần thưởng bổ sung.
Hắn cũng hoài nghi Mộ Tuyết trước kia có phải là trực tiếp truyền tống từ trong không gian bọt biển đến nơi này hay không.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Lục Thủy bắt đầu xem xét hòn đảo này.
Bọn hắn bây giờ đang đứng trên một chỗ như quảng trường vậy, những người ở chỗ này cơ bản là đều tụ tập ở đây.
Mà phía trước quảng trường có một đài cao, trên đài cao có một kiện pháp bảo, là một cây hỏa hồng cung.
‘Hồng Ô? Hồng Ô Thần Cung, thế mà lại ở chỗ này.’ Trong lòng Lục Thủy hơi kinh ngạc.
Hồng Ô là một cây cung không cần mũi tên, đương nhiên số người có thể kéo được Hồng Ô Thần Cung trên đời này cũng đếm được trên đầu ngón tay.
Lục Thủy không xác định được bản thân có thể kéo được nó hay không, ở kiếp trước hắn cũng có nghe nói tới chiếc thần cung này, nhưng lại chưa từng có được.
Nhưng Lục Thủy có chút hiếu kỳ, tại sao những người này không đi lên thử cầm lấy cây thần cung kia?
Không ai nghĩ đến sao?
Lục Thủy khó hiểu.
Sau đó Lục Thủy không quan tâm đến những thứ này nữa, hắn lấy lại tinh thần kiểm tra bốn phía một hồi, phát hiện nơi này ngoại trừ cây thần cung kia, không có bất kỳ bảo vật gì khác.
Tiếp đó Lục Thủy bắt đầu cảm nhận không gian nơi này, nhận thấy nơi này không có công hiệu đốn ngộ vốn có của Thiên Trì Hà.
Nói cách khác, đây là một không gian bình thường, không có chút khả năng đốn ngộ nào.
Lục Thủy hơi nghi hoặc một chút, Ám Cảnh lại bình thường như thế?
Không phải là tất cả mọi người đến đây chỉ để đuổi theo một cây cung chứ?
Sau đó Lục Thủy cũng không thèm để ý tới nữa, bất kể có phải là như vậy hay không, thì đều không liên quan tới hắn.
Hắn quyết định đi tìm bốn người mà Kiều Càn nói tới kia.
À không, là ba người, Đông Phương Trà Trà không cần để ý tới.
Hắn nhìn xung quanh một chút, Kiều Càn nói những người này rất kinh diễm, cơ bản chỉ cần nhìn thấy là có thể nhận ra được.
Chỉ là hắn nhìn một vòng cũng không phát hiện được người nào.
Một người khiến hắn cảm thấy kinh diễm cũng không có.
‘Kiều Càn gạt ta? Hay là những người kia đều chết trong lúc đoạt bảo rồi?’
Lục Thủy không hiểu lắm.
Nhưng cảm giác kinh diễm thì hắn vẫn còn nhớ rõ, ở kiếp trước, lúc cảm thấy kinh diễm nhất chính là ngày hắn thành thân, trông thấy Mộ Tuyết một thân hồng trang bước tới.
Loại cảm giác này hắn hiện tại vẫn còn nhớ rõ, trong nháy mắt khi nhìn thấy Mộ Tuyết ấy, hắn cảm giác như toàn bộ thế giới chỉ còn lại Mộ Tuyết.
Nhìn nàng như thấy được ngàn vạn cảnh đẹp khắp thế gian, khiến cho người ta không tự chủ được mà hướng tới.
Đáng tiếc duy nhất chính là, thời điểm đó Mộ Tuyết chỉ nhướng mày, không nhìn hắn cũng không cười với hắn.
Bọn hắn cho đến tận ngày thành hôn khi đó, cũng không gặp nhau được mấy lần.
Đây dù sao cũng là ép duyên.
Sau đó Lục Thủy quay đầu tiếp tục xem xét, hắn nhìn qua lại nhiều lần, nhưng một chút cảm giác như trước kia cũng không có.
Quả nhiên, lời Kiều Càn nói không thể tin.
Hắn nhìn lâu như vậy, chính là một chút cảm giác thất thần khi nhìn thấy Mộ Tuyết lần đầu tiên kia đều không có.
Lục Thủy từ bỏ, hay là đi tìm người trực tiếp hỏi một chút đi.
Chỉ là ngay lúc này, quảng trường lại xuất hiện bạo động, bọn hắn có vẻ như đang hướng tới Hồng Ô Thần Cung.
Vậy là rốt cục cũng nhớ tới là phải đi lấy Hồng Ô Thần Cung rồi?
“Người anh em, ngươi còn cái mặt nạ nào không? Bán cho ta một cái đi.” Lúc này Lục Thủy đột nhiên nghe thấy một người đi tới bên cạnh mình nói.
Là một thanh niên, tu vi 2.6, tuổi còn nhỏ mà tu vi đã cao như vậy, thiên phú đã vượt xa người thường.
Người thanh niên này trạc tuổi hắn, thế mà tu vi đã lên 2.6, xác thực lợi hại.
Mặt nạ thì hắn đương nhiên còn, mẹ hắn chuẩn bị cho hắn một đống, chỉ là cái hắn mang là cái tốt nhất, còn được hắn tự thân gia công qua.
Lục Thủy tùy tiện cầm một cái mặt nạ đưa ra, nói:
“Có thể bán cho ngươi, nhưng ta không có hứng thú với linh thạch, ta hiện tại cần một chút thông tin.”
Hắn không nói rõ muốn thông tin gì, nếu đối phương đồng ý thì cũng không phải là quá sáng suốt.
Người thanh niên kia nhìn thấy Lục Thủy lấy mặt nạ ra, gương mặt có chút không thể tưởng tượng nổi, chiếc mặt nạ này thế mà còn là pháp bảo, phẩm giai cũng không thấp.
Kinh Hải thực ra cũng không muốn bán tin tức đồng liêu tu chân ở chỗ này, nhưng mà, nhưng mà thứ nhận được cũng quá nhiều đi.
Tiếp nhận mặt nạ đeo lên, sau đó nói:
“Biết gì nói nấy.”
------
Dịch: MB_Boss