Chương 625: Bậc Thầy Cuộc Sống Đã Từng Nói Cho Ta Một Câu 3
"Không lẽ ta thật sự nhìn lầm?"
Mộc Nhiễm hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng nàng không nói gì thêm, nếu đối phương có thể nghịch chuyển thế cục, nàng chờ thời cơ chạy thoát là được
Nếu như lại lừa dối người, thì gán thêm cho hắn một cái nhãn là "thích làm màu".
Rất nhanh, bọn hắn có thể thấy rõ người phía trước.
Là ba người.
Một người ngồi trên ghế, hai người đứng ở hai bên cái ghế.
Bọn họ rất yếu.
Một người nhị giai, hai người tứ giai.
"Là bọn họ?"
Mộc Nhiễm trước tiên nhận ra ba người này.
Là người làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng nàng có thể xác định, thực lực của đối phương hoàn toàn không thể tạo ra uy hiếp đối với nàng
Đám thú nhiều như vậy, những người này không có khả năng chống đỡ được.
Nhưng mà.
Mộc Nhiễm hơi kinh ngạc khi thấy người kia từ đầu đến cuối đều đang cúi đầu đọc sách.
Lẽ ra, bọn họ phải bị những tiếng động bên này làm ảnh hưởng mới phải.
"Tuy hai người tứ giai có chút cảnh giác, nhưng bọn họ lại không có ý định chạy trốn.
Bọn hắn biết mình đối mặt với đàn thú ở cấp bậc nào không?"
Mộc Nhiễm cảm thấy những người này đều bị điên rồi.
Danh Dữ Trọng cầm kiếm lao về phía nhóm người của Lục Thủy.
Bước tiến của hắn rất là ổn định, vô cùng uy phong.
Trong lòng hắn vô cùng vui sướng khi nhìn thấy nhóm người của Lục Thủy.
Được cứu, được cứu rồi.
Bây giờ thì Chân Võ, Chân Linh cũng nhìn thấy nhóm người Danh Dữ Trọng.
Thật trùng hợp, bọn họ đã từng gặp hai người này.
Bọn họ còn rất quen thuộc với Danh Dữ Trọng.
Tên Minh Thổ Thiên Vũ kia từng được Sơ Vũ dạy cho cách thoát ế, cũng từng bị thiếu gia của bọn họ nhốt ở trên đảo hoang.
Nhìn thấy đối phương còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp, Chân Võ không nhịn được mà suy đoán : tên kia thật sự thoát khỏi kiếp độc thân rồi sao?
Nhưng mà, sắc mặt của bọn hắn có vẻ không đúng lắm.
"Là bầy thú." Chân Linh ở một bên mở miệng nhắc nhở.
Chân Võ gật đầu:
"Rất mạnh."
Sau đó hai người bọn họ đứng sát vào nhau, chuẩn bị sẵn sàng rút kiếm khi cần thiết.
Bọn họ tâm ý tương thông, có thể biết rõ suy nghĩ của đối phương.
Lục Thủy cũng phát hiện bầy thú đã tới gần.
Hắn ngẩng đầu nhìn một cái, đúng là hai người mà hắn đã từng gặp.
Vị Minh Thổ kia khí thế thật hùng hổ, đây là muốn tuyên chiến với hắn sao?
"Thật can đảm."
Lục Thủy cười như không cười nhìn xem Minh Thổ Thiên Vũ.
Lần này, tốc độ của Minh Thổ Thiên Vũ Danh - Dữ Trọng càng nhanh hơn.
Mộc Nhiễm rất tò mò, tên Minh Thổ vô sỉ kia muốn làm gì.
Tuyên chiến với những người này sao?
Đây là biện pháp nghịch chuyển thế cục của hắn?
Rất nhanh, nàng phát hiện là nàng đã nghĩ sai rồi.
Nàng nhìn thấy Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng nhảy lên một cái, trực tiếp rơi xuống trước mặt của người nhị giai kia.
Lúc này, Danh Dữ Trọng cầm trường thương trong tay, quỳ một chân trên đất.
Mộc Nhiễm nghĩ đối phương lại muốn khoác lác với mấy người kia.
Nhưng chẳng mấy chốc, những lời nói của Danh Dữ Trọng đã làm cho Mộc Nhiễm sững sờ ngay tại chỗ, không biết làm sao.
Giọng nói trầm thấp, mang theo thái độ vô cùng cung kính của Danh Dữ Trọng vang lên:
"Vãn bối, Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng, bái kiến tiền bối.
Những điều tiền bối dạy bảo, vãn bối ngày đêm ghi nhớ trong lòng, không dám quên."
Khoảng thời gian bị cầm tù, khoảng thời quay lưng với Minh Thổ, đến nay hắn vẫn nhớ rõ mồn một.
"Tiền, tiền bối?" Mộc Nhiễm không nghĩ tới, Danh Dữ Trọng sẽ nói ra những lời này.
Nàng đứng ở nơi đó, đang phân vân, không biết phải xưng hô với đối phương như thế nào.
Rống!
Trong nháy mắt, tiếng gầm thét của bầy thú ở phía sau đã đánh thức nàng:
"Vãn bối, Tịnh Thổ - Mộc Nhiễm, bái kiến tiền bối."
Mộc Nhiễm cúi đầu cung kính nói.
Nếu như Danh Dữ Trọng dùng cách này để nghịch chuyển thế cục, thì nàng cũng đành phải dùng tới.
Bây giờ có thể dùng giọng điệu cao ngạo để nhờ bọn họ cứu giúp sao?
Cũng không biết bị chết như thế nào đâu.
Quý tộc chỉ thật sự là quý tộc, khi ở trong lãnh địa của mình.
Điểm này nhất định phải hiểu rõ.
Lục Thủy tựa ở trên ghế cao, hắn nhìn xem hai người kia, trong lòng hơi xúc động.
Hắn còn chưa có động thủ mà bọn họ đã cúi đầu?
Điều này cho thấy, hắn sẽ không thu hoạch được tin tức gì trên người bọn họ.
Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng: lúc làm nhiệm vụ, hắn không biết dáng dấp của Lục Thủy ra sao, chỉ có một chút hiểu biết nửa vời về Lạc Tam Sinh, không có tác dụng gì.
Còn người Tịnh Thổ kia.
"Đây là Tịnh Thổ hoàng tộc, có thể mượn thân phận và địa vị của nàng để sử dụng một chút." Lục Thủy trong lòng đánh giá.
Rống!!!
Trong phút chốc, có tiếng rống giận của bầy thú truyền tới.
"Thiếu gia, bầy thú đã xông tới." Chân Võ mở miệng nhắc nhở.
Hắn sợ thiếu gia lo suy nghĩ mà trực tiếp quên mất bầy thú.
Danh Dữ Trọng và Mộc Nhiễm cũng lo lắng, đàn thú đã tới gần, nếu như không trốn sẽ không còn kịp nữa.
Nhưng đã yêu cầu đối phương giúp đỡ, bây giờ không thể trốn được.
Đây là đang dùng mạng sống để đánh cược.
Mộc Nhiễm nhìn thấy Danh Dữ Trọng không nhúc nhích, nàng cũng không động đậy.
Với sự vô sỉ của người này, nếu như nàng nhịn không được mà chạy trốn, rất có thể trúng kế của hắn.
Danh Dữ Trọng cảm thấy, thất giai đều tin tưởng tiền bối như vậy, một cái lục giai như hắn không có lý do gì để nghi ngờ.
Lục Thủy nhìn về phía bầy thú đang đến gần, sau đó duỗi ra một bàn tay, ngay lập tức, có phù văn khổng lồ bắt đầu xuất hiện ở phía trước hắn.
Mà lúc này đàn thú đã tới gần, chỉ cần nhảy lên thì có thể triệt để trấn áp tất cả bọn họ.
Danh Dữ Trọng và Mộc Nhiễm đều cảm thấy sợ hãi tột cùng.
Tay của Chân Võ và Chân Linh cũng đã đặt trên chuôi kiếm.
Khi bọn họ nghĩ rằng bầy thú sắp nhảy qua đây.
Bầy thú đột ngột im lặng, trong nháy mắt, tất cả đều đứng yên tại chỗ, bọn chúng cảm thấy sợ hãi.
Dường như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
Đang đứng yên nhưng tứ chi không ngừng run rẩy.
"Ngao ô!"
Đàn thú gầm nhẹ, như tỏ ý đầu hàng, lại như hoảng sợ gào thét.
Danh Dữ Trọng ngây ngẩn cả người, Mộc Nhiễm cũng sửng sốt.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, ánh mắt của tất cả bầy thú đều nhìn về phía tu sĩ nhị giai đang ngồi trên ghế kia.
Bọn hắn thật tò mò, rốt cuộc đàn thú đã nhìn thấy cái gì.
"Cút!"
Giọng nói trầm thấp vang lên.
Tiếp theo là tiếng bước chân điên cuồng chạy trốn.
Bầy thú đang quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa la hét.
Cũng không biết chúng nó đang la hét gì.
Bây giờ, Mộc Nhiễm cảm thấy vô cùng may mắn khi vừa rồi mình chịu cúi đầu.
Đúng vậy, từ "Cút" vừa rồi là Lục Thủy nói.
Danh Dữ Trọng cảm thấy danh hào "ngàn trận bất bại" của mình đã được bảo vệ.
Bị bầy thú đuổi theo nhiều ngày như vậy, cuối cùng có thể ngừng lại.
Hình như lại rơi vào miệng cọp.
Lục Thủy không có để ý bầy thú, một đám thú không có trí thông minh, hù dọa một chút là có thể đạt được mục đích.
Đánh thì đánh không lại.
May mắn đây không phải là một bầy thú hiếu chiến, nếu không, có hù dọa cũng vô ích.
-----
Dịch: MB