Chương 642: Có Người Cầu Nguyện Vì Ta 3
U La Cổ Phật không để cho Diệp Tân nói chuyện, hắn đi hai bước đến trước Chuyển Sinh Thụ, tiếp tục nói:
"Đã nâng lên được, vì sao không thể thả xuống đâu?
Chấp niệm không thể đạt được kết quả, cũng là nỗi khổ chốn hồng trần.
Khổ hải vô biên, có thể đem chấp niệm lưu tại Khổ Hải, dùng Khổ Hải chứng minh quá khứ của ngươi, hoàn toàn trở thành một con người mới.
Tâm như gương sáng, không bị nhân quả lay động, không phải vui vẻ hơn sao?"
U La Cổ Phật một lần nữa nhìn về phía Diệp Tân.
Thứ mà Diệp Tân vẫn luôn chấp nhất là không có kết quả.
Lún sâu trong Khổ Hải vô tận, vĩnh viễn không có hồi kết.
Lục Thủy ở một bên không có ý nghĩ gì khác, hắn chỉ lẳng lặng nghe.
Hắn có thể nhìn ra, U La Cổ Phật là tới khuyên Diệp Tân buông xuống.
Hắn muốn nhìn xem Diệp Tân có muốn từ bỏ hay không.
Diệp Tân trầm mặc một hồi, sau đó nói khẽ:
"Cổ Phật, ngươi nói cái gì mới có thể làm cho con người ta thỏa mãn đây?
Không bị nhân quả lay động, trong lòng không có sự mong chờ?"
U La Cổ Phật không có trả lời, chỉ nhìn xem Diệp Tân.
Diệp Tân cũng không thèm để ý, hắn nhìn vào U La Cổ Phật, tiếp tục nói:
"Thế giới vô tận này chính hồng trần.
Có người vì ba bữa cơm no ấm mà thỏa mãn, có người đã có thể sống lâu mà còn muốn tiến thêm một bước.
Chúng sinh đông đảo, tâm tư hướng về nơi khác nhau, làm sao nói rõ được cái gì là thỏa mãn? Thì như thế nào biết vui sướng?
Phật nói không bị nhân quả lay chuyển, buông xuống có thể siêu thoát hồng trần.
Nhưng Phật có từng hiểu, buông xuống cũng là một loại thống khổ hay không?
Những gì bản thân suy nghĩ, không phải là những gì người khác nghĩ.
Như thế nào hồng trần?
Thế giới to lớn này chính là hồng trần.
Ngươi, ta đều đang trong hồng trần, vì sao lại muốn thoát ly?
Vật trong lòng bàn tay, chính là trong lòng vui sướng, vì sao muốn buông xuống?"
U La Cổ Phật nhìn xem Diệp Tân, trong mắt không có gợn sóng, cũng không có mở miệng.
Lúc này Diệp Tân vẫn nhìn xem U La Cổ Phật.
Hắn lại nói tiếp:
"Muốn thỉnh giáo Cổ Phật một vấn đề."
"Thí chủ, mời nói." U La Cổ Phật nhẹ giọng nói.
Diệp Tân quay đầu nhìn về phía bên ngoài Chân Thần kết giới, trong phút chốc chìm vào hồi ức.
U La Cổ Phật cũng nhìn xem bên ngoài, không có mở miệng thúc giục, chỉ an tĩnh chờ đợi.
Một lát sau, Diệp Tân cất tiếng nói:
"Nếu như Cổ Phật cho tất cả mọi người trên thế gian một điều ước, Cổ Phật cảm thấy sẽ có người vì Cổ Phật cầu nguyện sao?"
Diệp Tân không quay đầu lại, hắn đang đợi U La Cổ Phật trả lời.
U La Cổ Phật nhất thời sửng sốt.
Hắn suy tư một lát.
Cuối cùng, trầm mặc.
Lúc này, Diệp Tân mới quay đầu nhìn U La Cổ Phật, khóe mắt có chút ẩm ướt, giọng nói của hắn mang theo một chút tự hào và vui vẻ, nói:
"Ta có."
—— ——
Ầm!!!
Phòng ngự của Hỏa Đô trực tiếp bị đánh vỡ, cả người hắn bị đánh bay ra ngoài.
Khụ!
Phun ra một ngụm máu tươi.
Hỏa Đô suy yếu nằm trên mặt đất, hắn muốn đứng lên, nhưng không thể nào đứng lên được.
Có quá nhiều người đi vào, tất cả công kích đều đang hướng về phía hắn đánh tới.
Mặc dù không có người ở cảnh giới thất giai Nhập Đạo, nhưng mà trong đó không thiếu những cường giả thất giai.
Hắn căn bản không thể chống lại sự công kích của nhiều người như vậy.
Lúc này Hỏa Đô quay đầu nhìn về phía A Mãn, đã muốn hoàn thành công đoạn sau cùng.
Đúng vậy, cũng bởi vì điều này mà tất cả mọi người đang điên cuồng công kích.
Ngay lúc này không có người nói chuyện, cũng không có người để ý tới Hỏa Đô, trong số bọn họ chỉ có hai loại người.
Người muốn cướp đoạt mầm cây và người muốn hủy hoại mầm cây.
Hỏa Đô tin rằng, bọn họ đều làm việc theo lệnh của tổ chức.
Hiện giờ, Kiến Nguyệt tiên tử đang nhìn chằm chằm vào những người muốn đánh tới, nàng không biết mình có thể kiên trì được mấy đợt nữa.
Nhưng ngay thời khắc cuối cùng mà từ bỏ thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Đương nhiên, hiện tại nàng có muốn từ bỏ cũng đã quá trễ rồi.
Rầm!!!
Một lượng lớn công kích hướng bên này trút xuống.
Vù vù!
Phòng ngự của Kiến Nguyệt tiên tử liên tục bị công kích.
Răng rắc!
Không được bao lâu, phòng ngự của Kiến Nguyệt tiên tử đã xuất hiện vết rách.
Tiếp tục như vậy nữa.
Chắc chắn phải chết.
"Không ngờ phòng ngự của lục giai mà lại kiên cố như vậy."
Có người nói nhỏ.
Cuộc tấn công vẫn đang tiếp diễn.
Ầm!
Ầm!!
Ầm!!!
Công kích một lần lại một lần đánh lên trên phòng ngự của Kiến Nguyệt tiên tử .
Phụt ~
Kiến Nguyệt tiên tử phun ra một ngụm máu tươi.
"Công kích không còn mạnh như trước, bọn hắn đang thu lực?" Kiến Nguyệt tiên tử biết rõ, chỉ cần vị trí của nàng thất thủ.
Những người này có thể sẽ bắt đầu đấu đá lẫn nhau.
Bây giờ công kích đã trở nên thưa thớt, bọn hắn đang đề phòng lẫn nhau.
Kiến Nguyệt tiên tử trong lòng mừng rỡ, tình hình này nàng sẽ có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
Ngay tại lúc lúc này, một luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống.
Ánh sáng này trực tiếp đánh vào phòng ngự của Kiến Nguyệt tiên tử.
Oành!
Răng rắc.
Ầm!
Phòng ngự của Kiến Nguyệt tiên tử bị ánh sáng đánh trúng, trong phút chốc tan rã.
Công kích phá tan phòng ngự, trực tiếp đánh lên người Kiến Nguyệt tiên tử.
Ầm!
Kiến Nguyệt tiên tử dốc toàn lực chống lại, nhưng không thể chống đỡ được.
Sau đó bị đánh bay ra ngoài.
Miệng nàng ứa ra máu tươi, cả người ngã xuống đất.
Không rõ sống chết.
"Cuối cùng cũng tìm được." Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía trên cao.
Lúc này tất cả mọi người phát hiện, trên bầu trời xuất hiện ba người, một người toàn thân như lửa, một người thì tỏa ra ánh sáng rực rỡ, còn có một người làm cho người ta có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Mỗi một người đều cực kì mạnh mẽ.
Vượt xa tất cả những người bên dưới hợp lại.
Tuy nhiên, có người không thèm chú ý phía trên.
Mà hướng về phía A Mãn đi tới.
Bởi vì lúc này A Mãn đã hoàn toàn cấy ghép xong mầm cây.
"Các ngươi dám?" Thái Dương Điện Pháp Thần giận dữ hét lên, muốn trực tiếp công kích người đang tới gần A Mãn.
Nhưng mà người kia ra tay với tốc độ vô cùng nhanh, công kích của Thái Dương Điện Pháp Thần chưa chắc đến kịp.
"Tốc độ thật nhanh, ta đi chặn đường hắn." Quang Minh Điện Pháp Thần giống như một tia sáng từ phía trên lao xuống.
Nếu như có thể, hắn sẽ trực tiếp mang mầm cây kia đi.
Quang Minh Điên Pháp Thần Quan chẳng mấy chốc sẽ tiếp cận được A Mãn.
A Mãn bối rối đứng yên tại chỗ, không biết làm sao.
Những người đang có mặt ở đây đều muốn lao về phía hắn, hắn không biết phải ứng phó thế nào.
Ngay khi A Mãn muốn hỏi rõ thì nghe được một giọng nói bất chợt vang lên trong đầu:
"Ngồi xuống."
A Mãn không chút do dự, ngồi xổm xuống.
Vèo!
Một chùm ánh sáng hiện lên.
Ánh sáng này trực tiếp bao bọc lấy A Mãn.
Mà lúc này, Quang Minh Điện Pháp Thần cũng vừa vặn đụng phải chùm ánh sáng.
Chùm ánh sáng đột ngột xuất hiện làm cho Quan Minh Điện Pháp Thần hơi bị bất ngờ, trước đó, hắn chưa kịp tóm lấy A mãn thì đã chạm phải chùm ánh sáng này, bây giờ tay hắn đang bị đau.
-----
Dịch: MB