Chương 655: Ta Trở Thành Đại BOSS Rồi? 2
Lục Thủy thu hồi Thiên Địa Chi Lực của hắn, sau đó dời lực chú ý trở lại bản thể.
Hiện giờ hắn vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhưng mà xung quanh cũng không có cái gì khác thường.
"Thật kỳ lạ, rõ ràng không có mối đe dọa nào cả."
Lục Thủy cảm nhận một hồi, không phát hiện được gì.
Sau đó hắn cũng không nghĩ tới nữa, mà cùng với mọi người nhìn xem kết quả cuối cùng của Chuyển Sinh Thụ.
Lúc này vẫn có thể nhìn thấy rõ Chuyển Sinh Thụ và hai bóng người ở bên dưới tàng cây.
Lục Thủy nhìn thấy Diệp Tân đang đi về phía Chuyển Sinh Thụ, U La Cổ Phật chỉ đứng ở một bên quan sát, không có hành động nào khác.
Tiếp theo, Lục Thủy nhìn thấy Diệp Tân tới gần Chuyển Sinh Thụ, sau đó đưa lực lượng trong tay của hắn dung nhập vào bên trong Chuyển Sinh Thụ.
Bây giờ thì Diệp Tân đã rút tay về, hắn bắt đầu hồi hộp nhìn vào Chuyển Sinh Thụ, không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra với Chuyển SInh Thụ.
Nhưng mà điều hắn lo sợ nhất là không có chuyện gì xảy ra.
Không được bao lâu thì hắn đã nhận ra lo lắng của mình là dư thừa.
Sau khi Chuyển Sinh Thụ hấp thụ tia lực lượng kia xong, lập tức sinh ra rất nhiều bó mạch, những bó mạch này từ từ lan rộng ra khắp mặt đất của Bỉ Ngạn, vô số Bỉ Ngạn Hoa đang truyền lực lượng vào trong bó mạch, những dòng chảy của Vong Xuyên Hà cũng kết nối với chúng.
Kể cả Nại Hà Kiều cũng như vậy.
Cuối cùng, những bó mạch này lại tập trung về phía trên Chuyển Sinh Thụ.
Tất cả lực lượng đều truyền vào đóa hoa ở trên cao nhất.
Diệp Tân sững sờ chứng kiến hết thảy, chỉ trong vài lần hô hấp, hắn đã thấy cánh hoa bắt đầu rơi xuống.
Hoa rơi, cây kết trái.
Đúng vậy, Chuyển Sinh Thụ bắt đầu kết trái.
Trái cây này ở nơi cao nhất trên Chuyển Sinh Thụ, sự xuất hiện của nó giống như một chùm sáng màu trắng noãn.
Ánh sáng chiếu rọi toàn bộ Bỉ Ngạn, tràn đầy sức sống, khác xa với phong cảnh vốn có của Bỉ Ngạn.
Trái cây này hoàn toàn trong suốt, ở chính giữa dường như có một sinh mệnh đang ngủ say.
Cuối cùng thì ánh sáng bắt đầu biến mất, giống như đã trải qua thời kỳ chín muồi.
Sau đó từ trên cây chậm rãi rơi xuống.
Diệp Tân lập tức đưa tay đỡ lấy.
Khi trái cây rơi vào trong tay hắn, khoảnh khắc trái cây tiếp xúc với Diệp Tân, nó lại tỏa sáng một lần nữa.
Nhưng lần này ánh sáng chỉ chợt lóe lên.
Những người khác không cách nào thấy rõ trên tay của Diệp Tân xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà Lục Thủy biết, trái cây kia lại biến thành một con chim.
Đúng vậy, Diệp Tân nhìn xem con Thanh Điểu quen thuộc trong lòng bàn tay mình, hốc mắt đột nhiên trở nên ẩm ướt
Con Thanh Điểu này đang ngủ say, nhưng Diệp Tân biết rằng đây chính là người mà hắn vẫn một mực đợi chờ.
"Đã lâu không gặp." Diệp Tân ôn tồn nói.
Dù rằng đối phương không thể lập tức trả lời với hắn.
Nhưng những lời nói này, hắn đã dồn nén thật lâu.
Hôm nay rốt cục có thể nói ra.
U La Cổ Phật chứng kiến tất cả, hắn kinh ngạc với kỳ tích mà vị kia tạo ra, cảm động cho phúc duyên của Diệp Tân, nhưng trong lòng hắn thật bình thản.
Cũng không dự định làm cái gì.
"Trong cõi trần tục, phức tạp nhất chính là tình, làm người ta cảm động nhất cũng là tình.
Là duyên, cũng là kiếp." U La Cổ Phật cất tiếng nói.
Diệp Tân quay đầu nhìn về phía U La Cổ Phật:
"Nhưng mà muôn ngàn sinh linh lẫn sự vật, có cách nào thoát khỏi phiền nhiễu này đâu?"
"Có." U La Cổ Phật nói.
Diệp Tân có chút ngạc nhiên, sau đó cung kính nói:
"Xin mời Cổ Phật chỉ bảo."
Lục Thủy cũng lắng nghe, mặc dù hắn không có khổ sở vì tình, nhưng cũng muốn nghe thử quan điểm của vị Cổ Phật này.
Miêu Đồng cũng chăm chú, hắn là kẻ khốn khổ vì tình.
"Thứ nhất, tốt nhất không gặp gỡ, thì sẽ không mến nhau.
Thứ hai, tốt nhất không hiểu nhau, sẽ không cần tương tư." U La Cổ Phật nhìn vào Diệp Tân, chậm rãi nói ra.
Lục Thủy: "..."
Miêu Đồng: "..."
Diệp Tân nghe xong thì hơi sửng sốt một chút, sau đó mới nói:
"Lời nói của Cổ Phật lời cũng không phải là phật pháp."
Đây chỉ là cách để trốn tránh chứ thật sự không phải là phật pháp.
U La Cổ Phật cười cười, nói rằng:
"Phương pháp nhà Phật, lý lẽ của thế tục, đều là đạo lý trong nhân gian, không phải sao?
Phật pháp vốn được đúc kết từ trong thế tục, phật có thể phổ độ chúng sinh, nhưng nếu không hiểu rõ lý lẽ trong thế tục, thì sao có thể nói là phổ độ đâu?
Đây là điều mà thí chủ vừa mới nói với bần tăng."
Diệp Tân im lặng không nói.
U La Cổ Phật cúi đầu, dùng giọng điệu bình thản nói ra một đoạn giáo lý nhà Phật:
"Phật từng nói qua, nếu như phật pháp là đúng, thì chân lý khác chưa chắc là sai.
Nếu như phật pháp là sai, vậy thì chân lý khác cũng chưa hẳn là đúng.
Thiện ác không có căn nguyên, đúng sai ở suy nghĩ ban đầu."
U La Cổ Phật tạm ngừng, hắn chắp tay trước ngực, cúi đầu với Diệp Tân:
"Hôm nay có thể gặp được thí chủ, trò chuyện với thí chủ, là phật duyên của bần tăng."
Nhìn thấy U La Cổ Phật cúi đầu lạy tạ, Diệp Tân kinh hãi, lập tức ngăn cản nói:
"Cổ Phật nói quá lời."
Lúc này U La Cổ Phật mới đứng thẳng người lại, khoảnh khắc hắn đứng lên, trên người hắn tỏa ra một vòng Phật quang.
Trong ánh sáng có lòng từ bi, có ý phổ độ.
Hắn lại tiến thêm một bước trên con đường Phật Pháp.
Pháp tướng của Cổ Phật như ẩn như hiện.
"U La Cổ Phật?" Băng Hải Nữ Thần nhíu nhíu mày.
Nàng nhận ra đối phương, nhưng điều làm cho nàng không thể nào chấp nhận được là, vào lúc này, đỉnh phong cao nhất của U La Cổ Phật vậy mà đã tiếp cận với bảy đại Chủ Thần các nàng.
Hơn nữa, mặc dù hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng không có thua kém bao nhiêu so với Lâu La Cổ Phật.
"Từ khi nào Phật Môn khôi phục được nhiều Cổ Phật như thế? Tâm Hỏa Cổ Phật cũng không thể so sánh được?" Băng Hải Nữ Thần cảm thấy áp lực.
Nàng chỉ hy vọng, Hắc Ám Nữ Thần có thể mau chóng tỉnh lại.
Diệp Tân nhìn xem U La Cổ Phật, tự nhiên biết đối phương có sự đột phá:
"Chúc mừng Cổ Phật."
U La Cổ Phật gật đầu, nói:
"Khúc mắc của thí chủ đã được giải, thì không còn liên quan gì với Phật Môn nữa.
Trong thời đại này, Khổ Hải Phật Môn lại thức tỉnh, nghĩa là sắp có khổ nạn, hy vọng thí chủ tự giải quyết cho tốt."
U La Cổ Phật nhìn Diệp Tân một lúc, hơi phân vân, lại nói thêm:
"Phật đã từng nói qua, nếu người khác đều là ác, thì phật cũng chưa hẳn là tốt.
Thí chủ, hữu duyên gặp lại."
U La Cổ Phật nói xong thì dự định rời khỏi Chân Thần kết giới, hắn phải trở về Minh Thổ.
Nhưng U La Cổ Phật mới vừa đi đến nửa đường thì đột nhiên ngừng lại.
Diệp Tân đang định bái biệt U La Cổ Phật đã nhìn thấy U La Cổ Phật dừng lại, hình như có việc gì.
Hắn cảm thấy hơi tò mò một chút.
-----
Dịch: MB