Chương 667: Trên Kim Sinh Lộ Có Hệ Thống Kiểm Duyệt 3
Lục Thủy nhìn đến đây thì đã hiểu rõ hết thảy.
Bởi vì không có cách nào suy diễn ra Thiên Địa Trận Văn, cho nên thể hiện như thế này cũng là bình thường.
"Vậy thì, rốt cuộc là Kim Sinh Lộ không thể suy diễn ra Thiên Địa Trận Văn, hay là không thể suy diễn ra việc ta hiểu được Thiên Địa Trận Văn?"
Lục Thủy nghi ngờ về điều này.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, thì Thiên Địa Trận Văn cũng là một loại công pháp trong thế giới.
Trong Đại đạo mạch lạc chắc là có hình dạng của nó.
Lục Thủy muốn thử quan sát Kim Sinh Lộ, tìm hiểu tỉ mỉ xem chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng lại sợ sẽ gây ra chấn động, ánh mắt kia vẫn còn nhìn chằm chằm hắn từ phía sau.
"Dùng Thiên Địa Chi Lực xem xét Kim Sinh Lộ trước đã." Lục Thủy cảm thấy, trước tiên vẫn phải xem xét hình dạng tổng thể.
Phía cuối của Kim Sinh Lộ là một vùng tăm tối, không hề đơn giản chút nào, có lẽ sẽ phát hiện ra điều thú vị nào đó.
Sau đó, trong mắt của Lục Thủy xuất hiện Thiên Địa Chi Lực.
Tuy nhiên Thiên Địa Chi Lực vừa mới xuất hiện, thì hắn cũng bị bất ngờ.
"Sương mù?"
Đúng vậy, ngay sau khi Lục Thủy vận dụng Thiên Địa Chi Lực, hắn lập tức phát hiện xung quanh mình có sương mù.
Kế tiếp, hắn lại nhìn về phía trước, phát hiện phía trước sương mù càng dày đặc hơn.
Giống như là vực sâu thăm thẳm.
Làm cho hắn cảm thấy hơi rộng lớn.
Thậm chí hắn cảm thấy tiếp tục đi về phía trước sẽ bị rơi vào trong vùng sương mù vô tận này, khó mà kiểm soát được.
Lục Thủy không có bị ảnh hưởng bởi lớp sương mù dày đặc, vẫn giữ tốc độ vừa phải, từng bước từng bước đi về phía trước.
Giống như là không nhìn thấy sương mù vậy.
Sau đó, Lục Thủy thử thu hồi Thiên Địa Chi Lực.
Khi đã thu hồi Thiên Địa Chi Lực rồi, hắn phát hiện sương mù cũng biến mất, mà đập vào mắt vẫn là một vùng tăm tối.
Nhìn không thấy điểm cuối, xem không rõ bất cứ vật gì.
"Thì ra là như vậy, cũng không biết sương mù này liên kết với nơi nào.
Hay là thử tiếp xúc xem sao, sương mù mang đến cho ta một cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ nó có thể kết nối với Thiên Địa Chi Lực của ta.” Lục Thủy tự lẩm bẩm.
Sự tồn tại của sương mù chính là bí mật của Kim Sinh Lộ, mà Lục Thủy cũng không biết sương mù này đại biểu cho cái gì, lại có tác dụng gì.
Muốn biết, hắn phải thử tiếp xúc với nó rồi từ đó tìm hiểu.
Còn Kim Sinh Lộ mà hắn đang đi, thì cứ tiếp tục đi về phía trước là được.
Dù gì cũng sẽ không đi được bao xa.
Những tin tức của hắn trong tương lai, thì ngay cả Đại Đạo mạch lạc cũng khó mà nắm bắt được, cho nên thành tựu có thể suy diễn được sẽ không nhiều lắm.
Lục Thủy cũng không thèm suy nghĩ, mà lại bắt đầu sử dụng Thiên Địa Chi Lực, sương mù ở trong khu vực tăm tối này lại hiện ra.
Lớp sương mù dày đặc tưởng chừng như vô tận này, giống như đang hấp thu hắn.
Hắn quá mức nhỏ bé khi đối mặt với lớp sương mù.
Lục Thủy quan sát sương mù xong, thì bắt đầu phóng thích Thiên Địa Chi Lực ra xung quanh.
Thiên địa chi lực vừa tràn ra đã bị sương mù trực tiếp hấp thụ.
Xem như là kết nối thành công.
Lục Thủy chờ cho Thiên Địa Chi Lực thâm nhập vào trong sương mù, thì tiến hành chuyển đổi ý thức của mình đi qua.
Sau đó, hắn cảm giác như bản thân cũng đạp ở bên trên sương mù.
Kết nối thành công, chuyển đổi cũng rất thành công.
Bây giờ, Lục Thủy lại ẩn giấu Thiên Địa Chi Lực ở trong mắt, và hắn phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của sương mù nữa.
"Có vẻ như trong sương mù này còn ẩn chứa một nguồn lực lượng không tầm thường khác.
Không phải như vậy, thì trong lúc này mà ta đã có thể nhìn rõ mọi thứ."
Nếu như chính hắn cũng không thể nhìn ra Thiên Địa Chi Lực của mình đang tồn tại xung quanh, thì sương mù này thật sự là rất đặc biệt.
Lục Thủy càng tiếp cận với sương mù, thì cảm giác quen thuộc cũng càng mãnh liệt hơn.
"Cảm giác giống như là phong ấn ở Hải Vực."
Đó là phong ấn mà không có ai giải được.
Nếu như sương mù này cũng có đẳng cấp như vậy, thì hắn có thể là người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Còn đúng hay sai thì đi vào bên trong sẽ biết.
Lúc này, thân thể của Lục Thủy cũng đang chậm rãi tiến về phía trước.
Việc khống chế tốt bước chân, không phải là vấn đề quá lớn.
Sau đó, hắn đã đặt hết lực chú ý vào thân thể nho nhỏ mà Thiên Địa Chi Lực ngưng tụ ra.
Thân thể của Thiên Địa Chi Lực đạp lên sương mù, từng bước tiến vào khu vực có sương mù dày đặc hơn, giống như là đang chủ động để cho sương mù cắn nuốt.
. . .
Nhị trưởng lão ở phía sau quan sát Lục Thủy đi trên Kim Sinh Lộ.
Không nói được một lời.
Đoạn đường này, ánh sáng ảm đạm, tốc độ mở đường thì chậm chạp, mặc dù phía sau có chút an ủi, nhưng nhìn chung là không có thành tựu gì.
Tuy nhiên, nàng không có cảm thấy thất vọng.
Bởi vì Lục Thủy sắp thành hôn, cơ hội mở thưởng không còn xa nữa.
Hiện tại, nàng cũng không suy nghĩ tới vấn đề mà nàng nghi ngờ.
Có cơ hội rồi nói sau.
"Với tốc độ của Lục Thủy thì sẽ không đi được bao xa." Nhị trưởng lão nghĩ thầm.
Băng Hải Nữ Thần đang chứng kiến hết thảy, nàng muốn nhìn đến cuối cùng, chỉ cần chưa kết thúc thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Ví dụ như, đối phương có tài nhưng thành đạt muộn thì sao?
Được rồi, bản thân của Băng Hải Nữ Thần cũng không tin.
Tốc độ trải dài của Kim Sinh Lộ thuộc về Lục Thủy quá chậm, hơn nữa không có suy diễn ra được thành tựu gì.
Con đường ảm đạm, chung quanh là màu đen tăm tối, nhìn sao cũng không giống với người sẽ có hào quang rực rỡ.
. . .
Lục Thủy giẫm chân lên sương mù, hắn đi không nhanh, nhưng đã càng ngày càng xa so với bản thể, dường như một bước đi có thể vượt qua vô số khoảng cách.
Đi hơn một giờ, Lục Thủy cảm giác xung quanh mình đã bị sương mù bao phủ hoàn toàn, tiếp đó hắn cảm giác bản thân đã đến một nơi hoàn toàn mới.
Cũng mang lại cho hắn một cảm giác khác.
"Là sương mù của Mê Vụ Chi Đô sao?"
Lục Thủy hơi bị bất ngờ, hắn chưa từng nghĩ tới, Kim Sinh Lộ và Mê Vụ Chi Đô sẽ có quan hệ với nhau.
Hơn nữa, lớp sương mù vừa rồi, rõ ràng chỉ là một cầu nối, chắc là do Chân Thần để lại.
"Vì muốn liên kết với Mê Vụ Chi Đô sao?"
Lục Thủy không có vội vàng đưa ra kết luận, mà dự định đi thăm dò trước.
Vả lại, hắn có thể cảm giác được sự ảnh hưởng của lớp sương mù trước đó vẫn còn tồn tại.
Nếu không, với thực lực của hắn, tiến vào Mê Vụ Chi Đô, thì sẽ khó mà trở ra được.
Lục Thủy thử nhìn xuống dưới chân, phát hiện con đường do sương mù tạo thành đã ngày càng rõ ràng hơn, sương mù ở xung quanh cũng bắt đầu sắp xếp lại, từ mất trật tự dần dần trở nên có tổ chức.
Sau đó, từ trong sương mù đột ngột khúc xạ ra một tia sáng, tia sáng này chắn ngang con đường phía trước Lục Thủy, ngay sau đó vang lên một giọng nói:
"Nơi đây cấm những người không có phận sự tiến vào, do bổn hệ thống tự mình trấn giữ và xác nhận, chắc chắn là không thể dựa vào vận may.
Xin hỏi có muốn bắt đầu kiểm tra thân phận hay không?"
Lục Thủy nhìn vào tia sáng này, nghe giọng điệu này, chợt nhớ tới hệ thống kiểm duyệt ở Hải Vực.
Nơi này thì sẽ như thế nào?
"Không biết thân phận là gì thì mới có thể thông qua." Lục Thủy cảm thấy có chút tò mò.
Hắn không có tính toán gì cả, rất tự giác đi đến phía trước hệ thống kiểm duyệt, nói:
"Bắt đầu kiểm tra đi."
"Cám ơn ngài đã phối hợp, tiếp theo sẽ kiểm tra thân phận của ngươi." Hệ thống kiểm duyệt cất tiếng nói.
Sau đó một vệt sáng chiếu lên trên người của Lục Thủy, giống như muốn tiến hành kiểm tra tất cả.
Nhưng mà ánh sáng này vừa mới quét được một chút, thì đột nhiên dừng lại.
"Có vấn đề gì không?" Nhìn thấy ánh sáng vẫn còn, Lục Thủy mở miệng dò hỏi.
"Không có vấn đề." Hệ thống kiểm duyệt đang tạm dừng, lập tức nói:
"Xin hỏi nếu như xác nhận thân phận thất bại, ngài vẫn đi vào sao?"
"Không vào trong thì ta tới đây làm gì?" Lục Thủy hỏi ngược lại.
Lúc này, ánh sáng của hệ thống kiểm duyệt nhẹ nhàng lướt qua, sau đó cung kính nói:
"Xin chào, thân phận của ngài đã được xác nhận xong.
Chúc ngài có một chuyến đi vui vẻ."
-----
Dịch: MB