Chương 678: Nên Đánh Vào Mắt Trái Hay Là Mắt Phải Trước Đây? 1
Minh Thổ Danh Dữ Trọng nhìn lên vầng trăng kia, cảm thấy thật quen thuộc.
Nếu như không có đoán sai, hắn sẽ trở về Minh Thổ ngay bây giờ.
Vị Tịnh Thổ công chúa ở bên cạnh, tám phần là phải đi tới Minh Thổ.
Muốn chết.
Đương nhiên là Tịnh Thổ Mộc Nhiễm cũng cảm nhận được: Nàng sẽ phải đi tới Minh Thổ?
Xong rồi, cuộc đời này xem như chấm hết.
Minh Thổ đến thì dễ nhưng rời đi thì khó, có trời mới biết phải tốn bao nhiêu công sức để có thể đi ra ngoài?
Vả lại, có thể rời khỏi Minh Thổ cũng không có nghĩa là sẽ trở về Tịnh Thổ được.
Cả đời này đều phải lang thang ở bên ngoài.
Lúc này, Tịnh Thổ Mộc Nhiễm nhìn thấy Danh Dữ Trọng quỳ một gối xuống, tay cầm trường thương, khí thế kinh người.
Mộc Nhiễm: "???"
Người này muốn làm gì vậy?
Mọi chuyện xảy ra thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn họ không kịp phản ứng.
Mộc Nhiễm thử chạy trốn, nhưng căn bản là không có cách nào thoát được.
Chỉ đành nhìn chính mình biến mất ngay tại chỗ.
Là lực lượng không gian, bởi vì nàng có được quyền năng của Tịnh Thổ và thường tiếp xúc với lực lượng không gian, nên giờ phút này nàng biết rằng mình chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi.
Mộc Nhiễm và Danh Dữ Trọng biến mất.
Bỏ lại đàn thú vừa xông tới, ngơ ngác tìm kiếm.
Bị mất dấu rồi?
Ánh sáng đâu? Ánh sáng đâu rồi?
Đàn thú có chút táo bạo, một vài con bắt đầu nhìn lên trời gầm thét, tức tối đòi trời giáng xuống một ánh trăng khác.
Sau khi kêu gào được một lúc, chúng nó phát hiện trời cao đã đồng ý yêu cầu của bọn nó.
Ánh sáng từ vầng trăng lại chiếu xuống, đưa tất cả chúng nó đều bao phủ ở bên trong.
Nhưng mà ánh trăng này lại ẩn chứa sức mạnh của sấm sét.
Ầm ầm!
Ngao ô ô. . .
Tiếng kêu thảm thiết vang lên và kéo dài không dứt.
. . .
Phía trên một bãi đất hoang ở Minh Thổ.
Có đàn thú đang chia làm hai phe, dường như sẵn sàng lao vào đánh nhau bất cứ lúc nào.
Khoảng cách giữa bọn chúng cũng không xa, tiếng gầm nối tiếp nhau vang lên.
Một trận chiến lớn sắp xảy ra ngay trước mắt.
Còn tại sao chúng lại đánh nhau?
Vui vẻ là được rồi, không cần phải tìm lý do gì hết.
Niềm vui của yêu thú, người thường không thể hiểu được.
"Ngao ô."
"Rống "
Ý chí chiến đấu của hai phe yêu thú ngày một dâng cao.
Bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công.
Ngay khi bọn chúng sắp di chuyển, chuẩn bị đánh nhau thì có ánh trăng từ trên cao chiếu xuống.
Ngoài ánh trăng, bọn chúng còn thấy được hai bóng người, một người có vẻ luống cuống, một người khác đang trong tư thế ngồi xổm, quỳ một gối xuống đất và tay thì cầm trường thương, trông khí thế khác thường.
Còn có lực lượng đang chuyển động ở xung quanh.
Trong lúc nhất thời, tất cả yêu thú đều đưa mắt nhìn về phía người này, theo bản năng thôi thúc, dường như bọn chúng đều đang sợ hãi.
Mộc Nhiễm xuất hiện ở Minh Thổ, mới đầu nàng cảm thấy không thể thích nghi được, nhưng sau đó đã điều chỉnh tốt trạng thái.
Nàng vừa điều chỉnh trạng thái xong thì giây tiếp theo lại bị choáng váng một lần nữa.
Bây giờ thì phía trước lẫn phía sau đều là đàn thú.
Minh Thổ không có gì khác ngoài đàn thú hay sao?
Danh Dữ Trọng: "..."
Gần đây, mệnh của hắn là phạm vào đàn thú à?
Dù vậy, hắn vẫn chậm rãi đứng dậy, sau đó dùng trường thương gõ thật mạnh xuống đất:
"Bản tọa...."
"Rống!" Trong đàn thú phía sau, hình như có con không rõ tình huống nên đã gầm lên.
Tiếng gầm này khơi dậy ý chí chiến đấu của tất cả yêu thú.
Trong nháy mắt, hai đàn thú trực tiếp nhìn chằm chằm vào Danh Dữ Trọng.
Danh Dữ Trọng: "..."
Mộc Nhiễm: "..."
Sắp phải chạy trối chết nữa rồi.
"Tại sao lại đuổi theo ta?" Mộc Nhiễm tuyệt vọng với tên Danh Dữ Trọng ở phía sau rồi.
Bọn họ đang chạy nhanh như bay.
"Ta không thể sống thiếu ngươi." Danh Dữ Trọng lập tức nói.
"Vô sỉ!!!"
. . .
. . .
—— ——
Trên biển cả bao la, mặt trời nhô lên khỏi mặt nước, ánh sáng nhuộm đỏ cả một vùng biển.
Ngay khi mặt trời mọc, Lục Thủy cũng từ trong ánh nắng bước ra ngoài.
Ánh sáng rực rỡ trực tiếp chiếu tới làm cho hắn không thể nhìn rõ, phải đứng lại trong chốc lát.
"Hơi chói mắt." Lục Thủy nhìn về phía mặt trời sau đó lặng lẽ xoay người.
Chân Võ, Chân Linh cũng đi theo ra ngoài.
Lúc này, lối đi phía sau lưng họ đã biến mất.
Lối đi để ra bên ngoài là cố định, nhưng vị trí của cửa ra lại là ngẫu nhiên.
Tương tự như lối đi để vào bên trong.
Khi đi vào, không phải các cửa đều cố định.
Số cửa cố định rất là ít.
Mà cửa ra cũng sẽ có những cái là cố định, nói cách khác, mỗi cửa vào cố định sẽ có một cửa ra cố định tương ứng với nó.
"Đổi lại, không cần lo lắng sẽ gặp phải một vài cường giả ." Lục Thủy nhìn vị trí mà bọn hắn đi ra, nói thầm.
"Thiếu gia, chắc không có nhà ga nào ở gần đây." Chân Võ mở miệng nói.
Hắn vừa ra tới thì đặc biệt kiểm tra thử vị trí, là dùng pháp bảo định vị.
Nơi này không có tín hiệu.
Và trong khi nói thì đã lấy ra một chiếc thuyền, đó cũng là pháp bảo.
Lục Thủy đứng ở đầu thuyền, nói:
"Vậy cứ từ từ đi tới. Đúng rồi, thẻ bảo hiểm tai nạn mà Lạc Phong nói, là do ai bán?"
"Hiện nay, là do Không Gian sứ đồ ở lãnh địa Ma tu bán ra." Chân Võ trả lời.
Lúc này, Chân Võ và Chân Linh cũng đã đi lên thuyền, và con thuyền bắt đầu di chuyển đến nơi khác.
"Không Gian sứ đồ?"Lục Thủy có chút kinh ngạc với danh hiệu này.
"Đúng vậy, nghe nói người ma tu này may mắn có được năng lực không gian, mặc dù chưa nhập đạo, hắn vẫn có thể điều khiển không gian.
Không biết vì lý do gì, thời gian gần đây, hắn bắt đầu bán thẻ bảo hiểm tai nạn.
Tạm thời chưa nghe được tin đồn xấu nào.
Xem như là có uy tín"
Với cường giả ở cấp bậc này, nếu họ thật sự muốn giấu giếm, thì bọn hắn sẽ khó mà phát hiện được.
Nên mới nói là hiện nay không có vấn đề gì.
"Giới tính thì sao?" Lục Thủy hỏi.
"Nam." Chân Võ trả lời.
Tuy hắn không hiểu vì sao thiếu gia lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Lục Thủy ngồi ở mũi thuyền gật đầu, vậy thì tạm được.
Nếu như đối phương là một tiên tử, hắn sợ rằng thứ mình mua sẽ trở thành phiếu ghi thù.
Đến lúc đó, chẳng khác gì chịu chết.
Hoặc là cảm thấy mình thật sự sống quá lâu.
Mộ Tuyết sẽ nói: Còn dám tìm cô gái khác đến đối phó vợ của mình.
Sau đó thì bùng nổ.
"Muốn sử dụng thẻ bảo hiểm của hắn thì phải làm sao?" Lục Thủy lấy sách ra bắt đầu đọc.
Biển cả mênh mông vô bờ, ngoài việc đọc sách, hắn không còn việc gì khác để làm.
Chờ có tín hiệu thì sẽ nhắn tin cho Mộ Tuyết.
Nhưng không nên nói là mình sẽ trở về sớm như vậy.
Bởi vì muốn đi tới lãnh địa của ma tu một chuyến.
"Nghe nói thẻ bảo hiểm tương đương với tọa độ không gian, khi sử dụng sẽ được cộng thêm lực lượng của vị cường giả kia." Chân Võ giải thích.
Hắn đang định nói tiếp.
-----
Dịch: MB