Chương 680: Nên Đánh Vào Mắt Trái Hay Là Mắt Phải Trước Đây? 3
Nhìn kỹ hơn, có cảm giác như là một loài quái vật biển.
Côn nổi lên mặt nước, Lục Thủy tự nhiên là đứng ở trên lưng Côn, hắn vẫn chưa muốn cho Côn trực tiếp bay lên mà để nó bơi trên biển trước.
Chủ yếu là hắn muốn đợi có tín hiệu, sau đó báo tin bình an với Mộ Tuyết.
"Thiếu gia, ngồi ghế." Chân Võ lập tức đặt một cái ghế ở sau lưng Lục Thủy.
"Khi nào có tín hiệu, nói cho ta biết." Lục Thủy ngồi xuống ghế rồi cúi đầu đọc sách.
Chuyện tín hiệu, để Chân Võ và Chân Linh chú ý là được.
Chân Võ và Chân Linh cúi đầu nhận lệnh.
Vừa mới trả lời xong, ở phía sau đột nhiên truyền tới tiếng sóng biển cuộn trào.
Rào rào!
Ầm!
Một cơn sóng lớn quét qua.
May mà không có đánh thẳng lên phía trên.
Chân Võ, Chân Linh trước tiên quay người đề phòng.
Nhưng sau khi nhìn rõ tình huống thì thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi là Côn quẩy đuôi.
Chính là động tác hơi lớn.
"Nó đang thải ra ngoài, không cần để ý." Lục Thủy cúi đầu xem sách, thuận miệng giải thích một chút.
Chân Võ, Chân Linh: "..."
Nếu như nuôi con vật nhỏ này sẽ phải tốn nhiều công chăm sóc.
Mặt trời đã lên cao hơn, đến khi Lục Thủy cảm nhận được hơi nóng thì đột nhiên có khi tức của cường giả ở phía trước truyền tới.
Khí tức này hơi suy yếu.
"Có bóng người ở vùng biển phía trước." Chân Võ nhìn về phía trước nói.
Lục Thủy cũng nhìn thấy, người kia nằm yên không nhúc nhích ở trên mặt biển, chắc là bị thương.
"Đạo hữu, chúng ta làm giao dịch đi." Bỗng nhiên có tiếng nói truyền tới.
"Xem ra là cố ý bại lộ khí tức." Lục Thủy nói thầm.
Lập tức khép sách lại, ngả người dựa về phía sau:
"Giao dịch gì?"
"Có thể chở ta đoạn đường không? Ta sẽ trả một viên linh thạch lục phẩm, chỉ cần đưa vào bờ." Người kia tiếp tục truyền âm tới.
"Ma tu?" Lục Thủy mở miệng.
"Ma tu Cát An." Ma tu Cát An trả lời.
Hắn đã định trở về, nhưng vì nóng lòng rời đi làm cho vết thương trở nặng.
Cần phải nghỉ ngơi một thời gian.
Trước đó, hắn đang ẩn náu dưới đáy biển, trong vòng phòng hộ mà chính mình tạo ra.
Đang yên đang lành thì đột nhiên bị quái vật khổng lồ dưới đáy biển đánh bật ra khỏi nơi bế quan.
Thương càng thêm thương.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể tỏa ra khí tức để giao dịch với đối phương.
Nếu đối phương không đi về phía bên này, hắn đành giả chết.
Nếu như đến, hắn nhất định phải đối mặt,và cần phát ra một lượng khí tức đủ mạnh, như là một loại uy hiếp.
Lạc đà dẫu gầy thì vẫn lớn hơn ngựa.
Nhìn lại chuyến đi tới Bỉ Ngạn vừa rồi, hắn vô cùng hối hận.
"Một viên thất phẩm, đưa ngươi về tới lãnh địa ma tu, tiện thể trả lời vài câu hỏi của ta." Lục Thủy mở miệng nói.
Hắn muốn đi tới lãnh địa ma tu, sẽ càng thuận lợi hơn cho hắn, nếu có thể từ miệng của một ma tu biết được tin tức về vị không gian sứ đồ kia.
Hắn cũng không thể khinh thường một cường giả thất giai Nhập Đạo được.
Dù rằng hắn sắp đạt tới ngũ giai.
"Đồng ý." Ma tu Cát An lập tức trả lời.
Nhưng mà trong lòng hắn không hề cảm thấy nhẹ nhõm, những vấn đề mà đối phương muốn hỏi hắn, chính là điều phiền phức nhất.
Có trời mới biết người kia sẽ hỏi cái gì.
"Ngươi tự lên đây, hay là người của ta kéo ngươi lên?" Lục Thủy hỏi.
Ma tu Cát An: "....."
Cuối cùng, hắn chuyển động thân thể, nhảy đến trước mặt Lục Thủy.
Do hắn bị thương nghiêm trọng, nên chọn ngồi xuống thay vì đứng thẳng.
Hắn có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Lục Thủy, không ngờ lại yếu như vậy.
Nhưng con linh thú ở dưới chân lại mạnh đến lạ thường.
Hắn thấy thật khó hiểu, không biết chuyện gì xảy ra.
Nơi này tổng cộng có ba người, một người ngồi, hai người đứng ở phía sau.
Hắn không cần hỏi cũng biết ai làm chủ.
"Đây là linh thạch của đạo hữu." Vừa nói dứt lời, Ma tu Cát An cũng đã ném một viên linh thạch thất phẩm cho Lục Thủy.
"Xin hỏi các hạ là?"
"Đông Phương Hạo Nguyệt." Lục Thủy nhận lấy linh thạch, ném sang cho Chân Võ mà không thèm nhìn một cái.
Chân Võ, Chân Linh đương nhiên là không có ý kiến gì với hành động của thiếu gia nhà họ, mà là bắt đầu đề phòng người kia.
Đối phương mạnh đến thái quá.
Dù đã bị thượng nặng.
"Đạo hữu còn muốn hỏi cái gì?" Ma tu Cát An tiếp tục hỏi.
Hắn cẩn thận cảm nhận thú cưỡi bên dưới, hắn cảm thấy thứ đã đánh văng hắn, rất có thể là con thú này.
Hơn nữa, thực lực của hắn căn bản là không thể so sánh với nó được.
Và hắn cũng không biết nó là loài vật gì.
"Ngươi biết Không Gian sứ đồ không?" Lục Thủy hỏi.
Hắn không có ý định vòng vo tam quốc.
—— ——
Trời vừa sáng, Mộ Tuyết đã ngồi trong sân.
Hôm qua nghe được thật nhiều sự tích của Lục Thủy, rất hài lòng, nhưng hôm nay lại thấy hơi nhớ Lục Thủy rồi.
Trên bàn đá, Mộ Tuyết nhìn điện thoại, muốn gọi thử.
"Bấm gọi thì chắc chắn là không có tín hiệu?"
Không thể nhận được tín hiệu khi ở Bỉ Chi Hải Ngạn.
"Ừm, cứ gọi thử đi, dù gì cũng không gọi được đâu."
Sau khi tự tìm một lý do, Mộ Tuyết bèn gọi điện thoại cho Lục Thủy.
Sau đó áp điện thoại vào bên tai, nàng thấy hơi hồi hộp mà không biết vì sao.
Tút~!
Đã gọi được.
"Nguy rồi, ta nên nói gì đây?" Mộ Tuyết hơi luống cuống, nhưng không có cúp máy.
"Hay là vạch trần hắn?"
"Không nên, không nên."
"Vậy thì tỏ ra là mình nhớ hắn?"
"Không, Lục Thủy chắc chắn biết là ta nhớ hắn, biểu hiện ra chẳng khác nào tạo cơ hội cho hắn chế nhạo?"
Ta còn muốn xem hắn làm trò cười đâu."
Suy nghĩ, quanh đi quẩn lại.
Mộ Tuyết còn chưa nghĩ được chuyện để nói, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
"Mộ tiểu thư thức sớm vậy?"
"Giọng nói trong điện thoại di động hơi khác một chút." Trong đầu Mộ Tuyết chợt lóe lên ý nghĩ như thế.
Sau khi nghe được giọng nói của Lục Thủy, nàng đã không còn băn khoăn xem mình phải nói gì.
Chỉ thì thầm:
"Lục thiếu gia đã làm xong việc chưa?"
"Đã ra khỏi Bỉ Chi Hải Ngạn được một thời gian, đến bây giờ điện thoại mới có tín hiệu." Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Có phải hắn muốn nói là hắn vẫn luôn chờ tín hiệu để gọi điện thoại cho ta? Mộ Tuyết cảm thấy mình không có nghĩ sai.
Tuy rằng biết Lục Thủy cũng có ký ức, nhưng Lục Thủy dù là đang giả vờ thì vẫn sẽ tỏ ra thích nàng.
"Khi nào Lục thiếu gia trở về?" Mộ Tuyết mở miệng hỏi.
Giọng nói của nàng thật nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi người ta cảm thấy như nàng đang nỉ non: ta nhớ ngươi.
Khi Lục Thủy nghe được câu này, thì lập tức trả lời:
"Ta hôm nay có thể...ừ, có thể xuất phát, tối đa là hai ngày tới."
Mộ Tuyết nghe giọng nói của Lục Thủy, nét mặt tươi cười.
Sau đó nói:
"Lục thiếu gia sẽ ghé qua Mộ gia chứ?"
Tối hôm qua, nàng nhận được điện thoại của Đường di, nàng ấy định tìm thời gian rảnh sẽ mang hoa tới Lục gia.
Nhưng nếu Lục Thủy rảnh rỗi, thì hãy nhờ hắn đến lấy.
"Mộ tiểu thư cần lấy cái gì?" Giọng nói của Lục Thủy lại vang lên.
Sau đó, Mộ Tuyết kể tóm tắt cho Lục Thủy nghe những chuyện Đường di đã nói vào tối qua.
Lục Thủy trực tiếp nhận lời.
Sau đó thì bọn họ kết thúc cuộc gọi.
-----
Dịch: MB