Chương 694: Ai Mới Là Tác Giả 3
Lục Thủy vừa đọc trang đầu tiên đã phải cau mày, đây là chữ viết Viễn Cổ, còn là bản gốc.
Đúng là hiếm thấy.
"Khó trách sẽ bị đặt ở lầu ba, bản thân quyển sách này cũng đã ẩn chứa một số điều phi thường.
Nội dung bên trong sẽ liên quan tới những nhân vật mạnh mẽ như là Kiếm Nhất." Lục Thủy nghĩ thầm.
Có lẽ trước kia không có ai biết Kiếm Nhất là ai, nhưng kể từ khi Kiếm Đạo Vô Thượng xuất hiện, mọi người đã biết Kiếm Nhất căn bản không phải là một người bình thường.
Đương nhiên, cũng chỉ có số ít người biết, Kiếm Nhất rốt cuộc là nhân vật ở cấp bậc nào.
Lục Thủy không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục xem trang tiếp theo, nhìn xem Kiếm Nhất làm thế nào trở thành bậc thầy chơi cờ, làm sao đánh cờ với thiên địa.
Trang thứ hai:
Ta đã định đánh với thiên địa một ván trước, vậy mà thiên địa không thèm nhìn đến ta.
Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể đi về hương trấn, nhìn xem có cuộc thì nào về lĩnh vực này hay không.
Nhưng ta nhanh chóng phát hiện, người chơi cờ vây đã ít càng thêm ít.
Vậy thì làm sao ta có thể trở thành bậc thầy chơi cờ được đây?
Cho nên ta đã đi tìm người quản lý nơi này, nói cho hắn biết sự vĩ đại của cờ vây, để hắn phổ biến rộng rãi.
Sau đó sẽ tổ chức cuộc thi.
Thế giới rộng lớn, nhưng ta chẳng ngại phiền mà bôn ba đi khắp nơi, mỗi một địa phương đều sẽ tìm người quản lý để trò chuyện, nói cho bọn họ biết là nên phát triển cờ vây.
Đa số bọn họ rất thân thiện, vui vẻ nhận lời.
Một vài người ngoan cố cũng đã hiểu ra sự vĩ đại của cờ vây dưới nguyên tắc của ta.
Ba mươi năm sau.
Cuộc thi cờ vây rốt cục được tổ chức.
Bọn họ xưng người mạnh nhất là Kỳ Thánh, đây là chế tạo cho ta.
Ta đã đăng ký tham gia cuộc thi cờ vây hương trấn đầu tiên.
Đối thủ của ta là một người thiếu niên, nhìn như là vừa mới tiếp xúc cờ vây.
Trận đấu bắt đầu.
Ván cờ như chiến trường, ta cầm cờ đi trước, muốn nói cho thiếu niên này, chân lý của cờ vây.
"Đã suy nghĩ rất lâu, còn muốn suy nghĩ nữa sao?" Thiếu niên kia hơi khinh thường ta.
Người trẻ tuổi thiếu hiểu biết.
Ta đắn đo thật lâu, rốt cuộc đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.
"Nước đi này không tính." Đây là quyết định của ta sau khi suy nghĩ cặn kẽ.
"Hở?" Thiếu niên cảm thấy choáng váng:
"Thi đấu mà muốn hồi cờ sao?"
"Quy tắc cuộc thi cũng không có nói là không được đi lại." Mặc dù ta không có xem qua quy tắc, nhưng chắc chắn là không có điều này.
"Ngươi xem, quy tắc có điều này nha." Người thiếu niên lấy ra một quyển luật lệ thi đấu.
"Người không biết không có tội, ta cũng không hiểu rõ tình hình, cho nên vi phạm lần đầu là có thể được tha thứ, nước đi này không tính." Ta đang nói lý lẽ với hắn.
Thiếu niên kia bị ta thuyết phục.
Sau đó...
"Một đám người không hiểu chân lý của cờ vây, dám cả gan đuổi ta ra ngoài, bỏ ta ra." Ta vô cùng tức giận.
Ta là bậc thầy của môn cờ vây.
Bọn xấu xa này.
Phịch!
Ta bị ném đến trên mặt đất.
"Lại đến quấy rối, hủy bỏ tư cách thi đấu vào năm sau của ngươi." Người kia lại dám quát tháo vào mặt ta, còn đe dọa ta.
Những người này thật quá đáng.
"Các ngươi có thể dùng ngôi thứ ba để viết sách hay không? Các ngươi bị bệnh à." Ta rất là tức giận, gào thét.
Bọn người phàm ngu dốt, vẫn không biết cách là cho người ta vừa lòng đẹp ý.
. . . .
Lục Thủy hơi ngạc nhiên khi đọc đến đây, ý của Kiếm Nhất là sao?
Hóa ra người viết sách thật sự không phải là hắn?
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, xung quanh đều có người đi theo, còn đang giúp hắn viết sách?
Ai nhàm chán như vậy?
"Các ngươi? Vậy thì ít nhất là hai người, là Lục sao?" Lục Thủy cảm thấy khả năng này rất cao.
"Người thứ hai sẽ là ai?"
Lục Thủy cẩn thận suy nghĩ một chút, từ những tin tức bên trong, hắn cũng không biết được ai khác ngoài Kiếm Nhất và Lục .
Lần trước nói chuyện với Kiếm Nhất, nhìn theo nhiều góc độ khác nhau, hắn và Lục rất là thân, những người khác không thể nào sánh bằng.
"Được rồi, cứ đọc tiếp đã, có thể người kể chuyện sẽ tự viết về mình"
Nghĩ như vậy, Lục Thủy lại tiếp tục xem.
Chưa kể là quyển sách này cũng rất thú vị.
Nhất là nhìn xem đến đoạn Kiếm Nhất bởi vì hồi cờ mà bị ném ra ngoài, khi đó hắn cũng muốn làm như vậy.
Nếu không phải đối phương là bậc tiền bối, còn là người đã chết.
Hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
. . .
Ta bỏ qua hương trấn này, quyết định đi tới một cái hương trấn vẫn chưa bắt đầu thi đấu để tham gia.
Đường xá xa xôi, không thành vấn đề với ta.
Chỉ trong nháy mắt, ta đi tới hương trấn mới, ở rất xa.
Vừa kịp hạn chót để đăng ký, sau đó thì ta bắt đầu tham gia tranh tài.
Cuộc thi trước đó chỉ là ngoài ý muốn, lần này ta sẽ chỉ dẫn cho bọn hắn con đường chơi cờ, giống như là 30 năm trước vậy.
Cuộc thi bắt đầu, lần này đối thủ của ta là một thiếu nữ.
Lại là một người trẻ tuổi thiếu hiểu biết.
Tài năng chơi cờ làm sao có thể so với ta?
Lần này đối phương cầm cờ đi trước.
Từ nước cờ của đối phương, ta biết khả năng chơi cờ của người này không tốt.
Y như rằng.
"Ừm, ờ, nước cờ này không tính có được không?" Thiếu nữ có chút sợ sệt nói.
"Không được." Ta thẳng thừng từ chối.
"Cờ vây thần kỳ ở chỗ hạ cờ không được hối hận, dù là ta đồng ý nhường ngươi, ta cũng không thể vi phạm quy tắc cờ vây.
Ngươi xem, quy tắc viết là không thể đi lại."
Ta đặc biệt lấy bản quy tắc ra cho đối phương xem.
Để đối phương hiểu được, đi lại là phạm quy.
"Được, hiểu rồi." Thiếu nữ kia mặc dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn chấp nhận.
Hạ được một nửa.
"Nước đi này không tính, ta hạ sai." Ta cảm thấy nước cờ này có chút không đúng.
"Nhưng mà hạ cờ không được hối hận, trong quy tắc viết như thế." Thiếu nữ kia cầm lấy quy tắc, còn đặc biệt chỉ cho ta xem.
"Quy tắc là chết, người là sống, vật sống sao có thể bị điều chết ràng buộc? Làm vậy sẽ khiến cho con người ta dậm chân tại chỗ." Ta cảm thấy đối phương cần hiểu được điểm này.
"Thế nhưng là cờ vây thần kỳ ở chỗ hạ cờ không hối hận, dù là ta đồng ý nhường cho ngươi." Thiếu nữ kia đưa ra lý lẽ phản bác lại.
"Điều thần kì là xuất phát từ trong tâm hồn, và tồn tại trong suy nghĩ, sở dĩ cờ vây trở nên thần kỳ như vậy là do con người chứ không phải do quy định.
Để cho ta đi lại, là ngươi đã thừa nhận điều thần kỳ đó.
Chân lý của cờ vây sẽ được thể hiện trong tay của ta và ngươi." Ta nói xong thì cầm lấy quân cờ của mình lên, dự định đi lại.
Vì nghĩ rằng thiếu nữ này đã hiểu rõ chân lý của cờ vây.
-----
Dịch: MB