Chương 805: Tiên Tử Rơi Xuống Cửu Thiên 1
Đối với lời Mộ Tuyết nói, dì Đường tự nhiên cũng có chút không hiểu.
Nhưng rất nhanh lại có chút lý giải.
Phải biết Mộ Tuyết là người không có tu vi.
Nhưng dù không có tu vi, nàng thế nhưng thực sự là thiên tài.
Bên trong tổ địa lĩnh ngộ được Thiên Nữ Chân Kinh, đó là một trong những công pháp tốt nhất của Mộ gia mấy năm nay.
Không có tu vi là nguyên nhân thân thể của nàng, cùng với năng lực của bản thân nàng không có liên quan quá nhiều.
Mà bởi vì không có tu vi, Mộ Tuyết khả năng vẫn đang nghĩ biện pháp chữa khỏi cho chính mình.
Cho nên y thuật sẽ không thể bình thường được.
"Không cần miễn cưỡng." Dì Đường tránh ra một chút khoảng cách.
Ý tứ rất rõ ràng, để Mộ Tuyết bắt mạch.
Đường Quân một bên muốn nói điều gì, cuối cùng cũng không nói.
Tiểu hài tử muốn thử cũng không có gì, dù sao cũng chỉ là bắt mạch.
Điều khác hắn muốn nghĩ lại.
Bởi vì không cẩn thận, bệnh tình có thể tăng thêm, có đôi khi là trí mạng.
"Được."
Mộ Tuyết lên tiếng, đến bên giường Trần Vân ngồi xuống.
Sau đó nhẹ nhàng lấy bàn tay Trần Vân từ trong chăn ra.
Nhìn bàn tay gần như khô héo, chân mày Mộ Tuyết cau lại.
Phải biết, lần trước đến, nàng đã nhìn thấy bàn tay của vị tiền bối này.
Khi đó vẫn còn trắng nõn, như là bàn tay của thiếu nữ.
Đáng tiếc đảo mắt liền biến thành như vậy.
Tay Mộ Tuyết khoác lên trên cổ tay Trần Vân.
Rất nhẹ, dường như lo lắng đánh thức đối phương.
Mộ Tuyết đang bắt mạch, những người khác chỉ ở bên cạnh nhìn.
Dì Đường có thể nhìn thấy chân mày Mộ Tuyết nhíu lại, nhưng nàng hoàn toàn không biết gì.
Đường Quân chẳng qua cảm thấy đối phương còn nhỏ, đối với bản thân tương đối tự tin, muốn nhìn một chút.
Đây là lòng tốt, nhưng hắn chưa từng cho rằng đối phương có thể nhìn ra cái gì.
Trà Trà tự nhiên ngơ ngác đứng ở nơi đó, xung quanh đều là trưởng bối, nàng chỉ cần nhu thuận đứng ở một bên là được.
Như vậy liền không dễ dàng phạm sai lầm.
Hương Dụ dạy nàng.
Hương Dụ luôn đúng.
Sau đó cùng hô khẩu hiệu là được.
Chẳng hạn như ta hiểu, là tiền bối, vãn bối cáo lui.
Đây đều do tự nàng ngộ ra.
Kỳ thật nàng rất thông minh.
Chỉ là bọn họ không nhìn ra.
Mộ Tuyết không để ý đến ý nghĩ của những người khác, đến nỗi Đông Phương Trà Trà, nàng biết cũng sẽ không để ý.
Đầu óc Trà Trà rốt cuộc là mạch kín thế nào nàng cũng không biết rõ ràng, đương nhiên sẽ không đi để ý suy nghĩ.
Hiện tại Mộ Tuyết đang quan sát thân thể Trần Vân.
Kỳ thật nàng bắt mạch là không có cách nào tìm hiểu kĩ nguyên nhân cụ thể của căn bệnh, nhưng thực lực của nàng bày ở nơi này.
Chỉ cần dùng Hỗn Nguyên chi khí dò xét là được.
Rất nhanh Mộ Tuyết tìm được hết thảy căn nguyên.
"Xem ra không có gì khác biệt như lúc ta nhìn thấy." Mộ Tuyết im ắng tự nói.
Khi nàng nhìn thấy Trần Vân, kỳ thật đã có một chút kết luận.
Chẳng qua vì không để dì Đường bọn họ kinh ngạc, cho nên mới mở miệng nói muốn đem mạch.
Thuận tiện cẩn thận kiểm tra lại.
Không bao lâu, Mộ Tuyết dừng bắt mạch, thuận tiện nhẹ nhàng đặt tay Trần Vân vào trong chăn.
"Thế nào rồi?" Dì Đường hỏi một câu.
Mặc dù biết Mộ Tuyết nhất định không có biện pháp nào, nhưng vẫn vô thức muốn hỏi một câu.
Đại khái đây chính là chờ mong với bác sĩ.
Mặc kệ là danh y hay là lang băm, đều hi vọng có thể hiểu được một chút về bệnh tình.
Mộ Tuyết nhìn dì Đường, nói khẽ:
"Dì Đường cứ chờ một chút, còn chưa kết thúc."
Dì Đường có hơi ngoài ý muốn, chỉ là Đường Quân cũng có chút không hiểu.
Đây không phải đã kết thúc rồi à? Sao còn chưa kết thúc?
Cuối cùng dì Đường không nói gì thêm, ở một bên chờ đợi.
"Trà Trà, gỡ bịt mắt xuống, tới đây xem một chút." Mộ Tuyết nói với Đông Phương Trà Trà.
"Ah?" Lúc đầu Đông Phương Trà Trà còn đang mất thần, lập tức tỉnh lại, sau đó đáp:
"Được rồi, chị dâu."
Nói xong Đông Phương Trà Trà liền lấy bịt mắt xuống, sau đó đến bên giường.
Dưới tình huống bình thường Trà Trà không thể lấy xuống bịt mắt, nhưng chị dâu dặn dò, đương nhiên là không có vấn đề.
Hương Dụ ở phía sau nhìn, nàng cũng không nói gì thêm.
Nhưng nàng có một cảm giác kỳ quái, Trà Trà tiểu thư phi thường tin tưởng Mộ tiểu thư.
Về phần tại sao, nguyên nhân có thể là thân thích đi.
Trà Trà tiểu thư kỳ thật rất người thương, toàn thân đều là ưu điểm.
Đương nhiên, Mộ tiểu thư có kiến thức phi thường uyên bác, nàng cũng không thể hại Trà Trà tiểu thư.
"Dùng đôi mắt nhìn Trần tiền bối, nhìn cẩn thận một chút, xem có thể nhìn ra cái gì không." Mộ Tuyết nói kẽ với Trà Trà đứng bên cạnh.
"Chỉ nhìn mặt sao?" Đông Phương Trà Trà hỏi một câu.
Mộ Tuyết gật đầu:
"Trước hết chỉ nhìn mặt."
Đông Phương Trà Trà lên tiếng, nhìn về phía Trần Vân.
Chủ là vừa mới nhìn một chút, nàng liền đưa tay hướng về bên tai Trần Vân.
Dì Đường sửng sốt một chút, nàng còn tưởng rằng Trà Trà phát hiện cái gì.
Đường Quân cũng khẩn trương, hắn lập tức nhìn sang.
Sau đó phát hiện tiểu nha đầu Đông Phương gia này, chỉ đang giúp phu nhân hắn gỡ xuống tóc bên tai.
"Như vậy sẽ không loạn." Đông Phương Trà Trà nhỏ giọng nói.
Đường Quân: "..."
Đường Y: "..."
Bọn họ thở dài một cái, thế nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
Đường Y cảm thấy, nếu như mẹ nàng tỉnh dậy, khẳng định cũng sẽ đi vuốt tóc bên tai đi.
Đường Quân cảm thấy một tiểu nữ hài nhìn thử mà thôi, lại có thể phát hiện cái gì?
Mộ Tuyết cũng không nói gì, Trà Trà một thân công đức chi lực, có bản thân nàng, cũng có người khác đưa cho nàng.
Lúc này Đông Phương Trà Trà đã nhìn Trần Vân trên giường.
Nàng chớp chớp công đức chi nhãn, nhìn chằm chằm.
Trong mắt của nàng, thế giới là không giống, dường như có rất nhiều hào quang.
Trên người người bình thường có bạch quang, mà trên người Trần tiền bối có hắc quang, còn rất nặng nề.
Đông Phương Trà Trà chăm chú nhìn hồi lâu, mặc dù không biết phải nhìn cái gì, chỉ là chị dâu để nàng nhìn, nàng đương nhiên phải nhìn.
Rất nhanh nàng phát hiện đồ vật nhìn thấy bắt đầu biến hoá, dường như từ mặt ngoài nhìn thấy bên trong.
Lúc này nàng phát hiện đồ vật hoàn toàn mới, không giống như trước đó nhìn thấy.
"Chị dâu, chị dâu, có cái gi đó." Khi Đông Phương Trà Trà nhìn đến trong một nháy mắt, lập tức thấp giọng kêu lên.
Nàng không nói chuyện lớn tiếng.
Chỉ là có chút kích động.
Mộ Tuyết nhìn Trà Trà, hỏi:
"Nhìn thấy cái gì?"
"Côn trùng, côn trùng màu đen." Đông Phương Trà Trà lập tức nói.
"Ở đâu?" Mộ Tuyết lại hỏi.
"Trên trán của Trần tiền bối, nó còn đang động đậy." Đông Phương Trà Trà ngạc nhiên nói.
Mà nghe mấy câu này Đường Quân và Đường Y đều sững sờ.
Bọn họ lập tức nhìn trán Trần Vân, thế nhưng đừng nói côn trùng, một sợi tóc cũng không có.
Có thể Đông Phương Trà Trà nói rất nghiêm túc, không thể nào là nói bậy.
Tiểu gia hỏa này trông không có dáng vẻ thông minh, không có lý do nói láo.