Chương 823: Mộ Tuyết Có Thể Xuyên Qua Màn Hình Đánh Ta Sao? 1
Lục Thủy nhìn điện thoại, phát hiện là tin tức Mộ Tuyết gửi tới.
Không chút do dự, hắn liền mở ra điện thoại.
Muốn nhìn một chút xem thử là Mộ Tuyết gửi tới cái gì.
Bây giờ nhìn, chỉ biết là Mộ Tuyết gửi một tấm hình.
"Lại giả bộ Đông Phương Tra Tra gửi ảnh hả?"
Lục Thủy trong lòng còn có chút chờ mong.
Nhưng mà rất nhanh Lục Thủy liền phát hiện hắn nghĩ sai rồi, Mộ Tuyết gửi tới không chỉ có không phải ảnh selfie, ngay cả cái bóng người đều không có.
Là một tấm vé xe.
"Từ vị trí Đường gia đến vị trí Mộ gia?" Lục Thủy có chút bất ngờ.
Càng làm cho hắn kinh ngạc hơn chính là vé xe của sáng sớm hôm nay.
Có ý gì?
Mộ Tuyết muốn trở về rồi?
"Không phải tối hôm qua vừa mới đến Đường gia sao? Sao lập tức liền trở lại rồi?" Lục Thủy trong lòng không hiểu.
Mặc dù là không ảnh hưởng gì đến hắn, còn có chút vui mừng.
Nhưng là dưới tình huống bình thường như này, Mộ Tuyết không có khả năng về nhanh như vậy.
Cho dù là một người.
Tò mò, hắn liền hỏi Mộ Tuyết:
"Mộ tiểu thư có tiền đi xe một mình hả?"
Ừ thì đây là câu mà Lục Thủy vô ý thức gõ ra.
Ngược lại không có gì hối hận, Mộ Tuyết còn có thể cách một cái màn hình đánh hắn sao?
Ầm ầm!
Trong lúc bất chợt bầu trời truyền đến tiếng sấm.
Nghe được tiếng sấm, Lục Thủy giật nảy mình.
Thiếu chút nữa là lùi lại, tránh né sét đánh, cũng may không có lùi, cũng may không có sét.
Lúc này Lục Thủy phát hiện Mộ Tuyết trả lời:
"Lục thiếu gia muốn đặc sản Đường gia nào?"
Lục Thủy: ". . ."
Đặc sản Đường gia?
Đường gia thừa độc dược thì phải?
Sau đó Lục Thủy ngay lập tức cự tuyệt.
Lúc sau bọn họ liền không nhắn nữa.
Cũng không phải tại yêu đương, không nhắn tin nửa ngày cũng quen rồi.
Ở kiếp trước cũng không nhắn.
Sau khi kết hôn cũng không mấy lần tách nhau ra.
Đại khái chính là ở cùng một chỗ quá lâu, kiểu gì cũng sẽ bởi vì một số việc nhỏ mà cãi nhau, tranh cãi nhao nhao thì lại dễ dàng đánh nhau.
Có lúc Lục gia bị đánh đến sập, tiểu trấn Thu Vân phải xây lại nhiều lần.
Nhưng mà cũng có mấy lần đánh rồi đánh, xong cũng quên mất vì sao đánh nhau, cuối cùng lại không đánh nữa.
Sau đó Lục Thủy nhìn về phía Chân Võ, nói:
"Đúng rồi, đi thăm dò một chút tin tức liên quan tới Nguyệt tộc đi."
Theo Lục Thủy, Minh vẫn có khả năng nhất định là Nguyệt tộc.
Một người có thể làm cho Lục bàn giao trông coi đồ vật, thấy thế nào cũng không thể nào là người bình thường.
Không phải cùng cấp bậc với Kiếm Nhất, luôn cảm giác không đủ tư cách.
Đau Răng Tiên Nhân cũng miễn cưỡng đi, dù sao cũng là thời đại sủng nhi.
Nhưng mà ở thời đại kia, coi như Đau Răng Tiên Nhân cũng là một sủng nhi.
Những người khác đều là dựa vào cố gắng của mình, dựa vào khả năng của bản thân từng bước một đi tới phong đỉnh.
Có thể nói ở thời đại kia, cường giả cùng tồn tại, là niên đại cường thịnh nhất của tu chân giới.
Nó thuộc về thời đại mà Chân Thần hành tẩu trên thế gian.
Đối với lời của Lục Thủy, Chân Võ đương nhiên sẽ đồng ý.
Mặc dù hắn hoàn toàn không biết Nguyệt tộc là cái gì.
Cùng lắm đi thăm dò là được, mà cũng không biết có thể tra đươc hay không.
Luôn cảm giác tu chân giới mà thiếu gia biết so với tu chân giới mà bọn hắn biết hoàn toàn không giống.
Bình thường thế lực đỉnh cấp nơi tu chân giới là Kiếm Nhất phong, Đạo Tông, Trùng cốc, Xảo Vân tông mấy thứ như này.
Mà thiếu gia bọn họ thì lại là Tiên Đình, Thần Chúng, phật môn.
Hoàn toàn không phải cùng một khái niệm.
Nhưng mà, vừa mới thiếu gia hình như bị sấm sét hù dọa.
Cũng không hẳn, có lẽ là vừa mới xác nhận việc trọng đại gì đó phát sinh.
. . .
Mộ Tuyết nhìn điện thoại, nàng vốn còn muốn cùng Lục Thủy nói chuyện phiếm một lúc, nói xem mấy giờ về mấy giờ đến.
Ai biết lại nói đến cái chuyện nàng không có tiền này.
"Rất muốn đánh hắn, tại sao lại thèm đòn như vậy?"
Mộ Tuyết nghiến nghiến răng.
Chắc là ngứa da.
"Tỷ tỷ, ta mua cho ngươi bánh bao." Nhã Lâm ôm bánh bao chạy đến trước mặt Mộ Tuyết, các nàng bây giờ đã đi tới nhà ga chờ đợi xe tới.
Mộ Tuyết nhìn Nhã Lâm, đi bên cạnh Nhã Lâm chình là dì Đường.
"Là bánh bao thịt, Nhã Lâm cảm thấy cái này ăn ngon, liền mua cho ngươi." Dì Đường tại bên cạnh nói ra.
Mộ Tuyết cười tiếp nhận bánh bao, thuận tay sờ lên Nhã Lâm đầu.
"Dì Đường muốn ở chỗ này ở vài ngày?" Mộ Tuyết hỏi.
"Ba năm ngày đi, Nhã Nguyệt nàng mỗ mỗ thật là tệ không nhiều lắm liền trở về." Dì Đường nhẹ nhàng nói.
"Ừm." Mộ Tuyết gật gật đầu, sau đó nói:
"Ta trở về cùng cha nói chuyện một chút."
Mặc dù mấy ngày nay Đường gia không có nguy hiểm gì, nhưng mà Mộ Tuyết cảm thấy cha nàng biết chuyện của Đường gia chắc là sẽ tới.
Mặc dù cha không thương nàng không chào đón nàng, nhưng mà đối với dì Đường cũng không tệ lắm.
Dì Đường há to miệng, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng dù sao chỉ là một nữ tử.
Nhất là nữ tử đã từng phải đối mặt với cái chết.
Nếu như không có Tử Y Thần Nữ, kết cục của nàng như thế nào, chính nàng cũng không dám xác định.
Mà Tử Y Thần Nữ, khả năng chính là Mộ Tuyết trước mặt.
Nhìn bình thường, một mặt bình tĩnh, Mộ Tuyết rất ít lộ ra nụ cười.
Một cô nương mà nàng từng mưu tính xấu xa với nàng ấy.
Nàng không hy vọng Mộ Tuyết là Tử Y Thần Nữ, bởi vì như vậy sẽ khiến cho nàng bối rối luống cuống, thậm chí không biết nên làm sao đối mặt với Mộ Tuyết.
Nàng của quá khứ kỳ thật không đáng để Mộ Tuyết ra tay cứu giúp.
Đương nhiên, nàng sẽ không ngu xuẩn đến mức trách cứ Mộ Tuyết tới chậm.
Đối với người xa lạ rộng lượng, đối với người một nhà hà khắc, nàng định sẽ như vậy.
Nếu như mà Mộ Trạch kịp thời xuất hiện, chắc là sẽ khóc rồi trách cứ đối phương đi.
Sau đó ôm Mộ Trạch.
Nhưng mà đối phương là Mộ Tuyết, sẽ khiến cho nàng có cảm giác mình trước kia quá dơ bẩn.
Nàng cố gắng thiêu hủy những sự dơ bẩ kia, chính là muốn để cho chính mình sạch sẽ chút, sạch sẽ đứng trước mặt Mộ Tuyết.
Nhưng bây giờ, Mộ Tuyết có thể là Tử Y Thần Nữ.
Nàng cảm thấy mình lại buồn cười, lại dơ bẩn.
Ở trong mắt Mộ Tuyết, lúc trước nàng đơn giản như là một tên hề.
"Dì Đường?" Trong lúc bất chợt thanh âm truyền đến tai dì Đường.
Là Mộ Tuyết đang gọi nàng.
"Sao vậy?" Dì Đường lập tức nói.
Mộ Tuyết nhìn dì Đường, sau đó đem bàn tay đến bên tai dì Đường, giúp dì Đường gỡ xuống chút tóc loạn tóc, tiếp đến Mộ Tuyết mang theo ý cười nói:
"Con vẫn là rất yêu thích dì Đường, như là Nhã Lâm yêu thích con vậy. Vẫn luôn như vậy."
Nghe được câu này dì Đường trực tiếp ngây ngẩn cả người, gió lay động lọn tóc của nàng, thổi khiến cho con mắt của nàng ửng đỏ.
Một lát sau dì Đường đụng đụng con mắt nói:
"Nơi này có hạt cát."
Nhã Lâm nhìn thấy mắt mẫu thân đỏ lên, lại nghe nói có hạt cát, nàng muốn đi giúp mẫu thân thổi một chút.
"Mẫu thân, Nhã Lâm giúp ngươi thổi một chút."
Đông! ! !
Lúc mà dì Đường muốn nói cái gì đó đột nhiên có thanh âm kinh động các nàng.
"Ai nha, đau quá." Là Đông Phương Trà Trà đang ngồi ở một bên nghỉ ngơi bị ngã xuống đất.
"Trà Trà tỷ, ngươi đụng vào ta." Nhã Nguyệt cũng đang nghỉ ngơi.
Các nàng tối hôm qua hầu như không ngủ.
Cũng chỉ có Nhã Lâm ngủ nhiều.
Bị Trà Trà vấp té như vậy, cả đám đều không biết nói cái gì cho đúng.
Nhưng mà lúc này, xe lửa cũng đang tới.
"Mau ăn điểm tâm đi, xe tới rồi." Dì Đường nhẹ nhàng nói.
Có lẽ Mộ Tuyết thật sự chưa bao giờ để ý hành vi của nàng đi.
Lại có lẽ là tha thứ cho nàng đi.
Sau đó không lâu, xe lửa vào trạm, Mộ Tuyết và mấy người Đông Phương Trà Trà đều ăn xong bữa sáng trước.
Nhưng mà cứ như thế vô cùng lo lắng rời đi, kỳ thật rất không có lễ phép.
Nhưng mà dì Đường không cố được nhiều như vậy, rời đi trước luôn luôn đúng.
Mà không có lễ phép thì lại là vấn đề của nàng, Mộ Tuyết các nàng tất cả đều là trẻ con.
Trước đó Đường gia sẽ không quản các nàng có rời đi hay không, bây giờ thì Đường gia sẽ không dám quản các nàng có rời đi hay không.
Tử Y Thần Nữ xuất hiện, để Đường gia cực kỳ kiêng kị.
Nhất là Tử Y Thần Nữ, giết người chưa bao giờ cần động một câu.
Khiến cho Đường gia hoàn toàn nghĩ không ra tại sao nàng lại giết người.
Nếu như không cẩn thận chọc tức đối phương, chết như thế nào cũng không biết đâu.