Chương 83: Lưu Hỏa Bại?
Đại điện Lục gia.
Tam trưởng lão ngồi ở vị trí cao nhất, ánh mắt híp lại:
“Thiên kiêu như thế.”
Vừa mới liếc nhìn qua, không ngờ đối phương đã cảm nhận được.
Đây không phải là việc mà một tam giai bình thường có thể làm được.
Tất nhiên hắn đã xem qua tài liệu về Lưu Hỏa, nhưng làm cho người ta tiếc nuối chính là, không thể tra được căn nguyên của Lưu Hỏa ở đâu.
Tên Lưu Hỏa này tựa như xuất hiện từ trong hư không.
"Hắn có thể phát hiện ra ánh mắt của ta, đã nói rõ cũng có thể phát hiện ra ánh mắt của những người khác. Như vậy mà còn dám đánh một trận với Thái Dương Chi Tử, ta không tin hắn không có chỗ ỷ lại. Hắn là Kỳ Lân Tử của nhà nào?"
Tam trưởng lão sẽ không cho rằng đối phương chỉ có một mình, phải biết rằng trong nháy mắt khi hắn liếc mắt nhìn qua, đã dùng tới bí pháp.
Nhưng vẫn không thể nhìn thấu hình dạng chân thực và khí tức của người này.
Chắc chắn có cường giả lưu lại thủ đoạn bảo vệ đối phương.
“Thú vị.”
Tam trưởng lão yên lặng quan sát.
Hắn cũng không so sánh đối phương với Lục Thủy, dù có là thiên kiêu thì đó cũng là con của người khác.
Con của người khác, sao có thể vượt qua con nhà mình được?
Đương nhiên, cũng đừng trông cậy hắn cho Lục Thủy sắc mặt tốt.
Vừa phế vật, vừa không có chí tiến thủ, đúng là làm mất mặt Lục gia.
Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ thì càng giận.
—— ——
Trên đỉnh Thiên vân, hình bóng của Lục Thủy và Thái Dương Kỵ Sĩ vừa biến mất lại xuất hiện, sức mạnh cuồng bạo đánh thẳng vào ngọn núi, mặt đất bắt đầu vỡ nát.
Phảng phất không thể thừa nhận sức mạnh của bọn hắn tàn phá.
Rất nhanh sau đó, thân ảnh của hai người xuất hiện ở giữa không trung, lần này vẫn là cứng đối cứng.
Oanh!!
Hai người tách ra, sau đó rơi xuống mặt đất.
Thái Dương Kỵ Sĩ lau máu tươi ở khóe miệng, nói:
“Ngươi rất mạnh, mạnh đến mức làm cho ta nghi ngờ ngươi cũng là dòng dõi của Thần.”
Lục Thủy im lặng nhìn Thái Dương Kỵ Sĩ, hắn rất muốn biết Thần trong miệng bọn hắn là cảnh giới gì, hoặc là nói có được uy năng như thế nào.
Hắn không hiểu nhiều đối với lịch sử của phương Tây.
Lúc trước vì để cho Mộ Tuyết mang thai, hắn đã tham khảo qua đạo tín ngưỡng của phương Tây, nhưng nó không khác gì đạo hương hỏa của phương Đông, mà nó cũng không thích hợp với nghiên cứu của hắn, cho nên hắn đã từ bỏ.
Bằng không chắc chắn hắn sẽ nghiên cứu một chút về lịch sử của phương Tây.
Lúc này Lục Thủy lại nghe được giọng nói của Thái Dương Kỵ Sĩ:
“Nếu như ngươi chỉ có thực lực như vậy, thế thì ngươi bại.”
Nói xong câu đó, Thái Dương Kỵ Sĩ vươn tay ra, một thanh trường thương xuất hiện trong tay hắn.
Thương này mang theo khí tức cực nóng, sau đó trên người Thái Dương Kỵ Sĩ cũng bắt đầu tản mát ra khí tức cực nóng, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Có thể bức ra trạng thái này của ta, chỉ có Kiếm Nhất phong Kiếm Khởi, nhưng hắn đã thua, Lưu Hỏa ngươi cũng sẽ giống vậy.”
Vào lúc này, khí thế và sức mạnh của Thái Dương Kỵ Sĩ đang không ngừng kéo lên.
Mặc dù sức mạnh này vẫn ở trong tam giai, nhưng cũng siêu việt tam giai.
Đó là một loại tăng cường rất kỳ dị.
Giống như tiên khí của Hoa Tiên.
Lục Thủy nhíu mày, hắn nhìn ra được sức mạnh này không thuộc về Thái Dương Kỵ Sĩ, nhưng lại giống như kế thừa huyết mạch.
Nhưng kế thừa cũng chỉ là kế thừa, còn kém một tia tiên khí của Hoa Tiên.
Lục Thủy xuất ra một thanh cự kiếm. Nếu đối phương đã sử dụng vũ khí, thế thì hắn cũng dùng.
Nhưng thứ hắn cầm là một thanh kiếm tùy tiện mua trên đường.
Chủ yếu là do có nhiều người biết đến Thất Lân Long Ngâm Kiếm.
Sau đó Lục Thủy đi về phía Thái Dương Kỵ Sĩ.
“Ngươi có biết ta là ai không? Lại dám nghịch lửa trước mặt ta.” Thái Dương Kỵ Sĩ nhìn Lục Thủy, vung trường thương lên, sau đó chụp một bàn tay vào không trung, nói:
"Để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, như thế nào mới là lửa, Thiên Hỏa Liệu Nguyên."
Khi tay của Thái Dương Kỵ Sĩ chụp xuống, sau một khắc liền có ánh lửa vô tận rơi xuống từ không trung.
Phạm vi rộng, uy thế mạnh mẽ làm cho người xung quanh rất khiếp sợ.
Đây là tam giai?
Gạt người à.
Lục Thủy nhìn thiên hỏa của đối phương, không hề để ý, vẫn từng bước một đi đến. Nhưng trong quá trình bước đi, dưới chân hắn xuất hiện một trận pháp to lớn, trận pháp này bao trùm toàn bộ đỉnh núi. Sau đó, giọng nói trầm thấp của Lục Thủy truyền ra:
“Địa Viêm, Phần Thiên.”
Lúc này, ánh lửa vô tận hiện ra ở Thiên Vân phong, dưới chân của hai người giống như một vùng biển lửa.
Thái Dương Kỵ Sĩ tăng nhanh tốc độ, Lục Thủy cũng tăng nhanh tốc độ.
Trong nháy mắt, hai người lại đụng vào nhau.
Thiên hỏa vẫn rơi xuống, Địa Viêm cũng phun trào, hai người bọn họ đã bị ánh lửa vây quanh.
Khi bọn hắn giao phong đã làm cho vô số ánh lửa bắn tung tóe, vì thế rất nhiều người không thể không lui.
Quá mạnh, mạnh đến mức rất nhiều người đều hoài nghi hai người kia căn bản không phải thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi.
Đúng là quá kinh khủng.
Lạc Phong nhìn đỉnh Thiên Vân sơn, có chút kích động, Thiếu tông chủ của bọn hắn quá mạnh.
Nhưng hắn có chút lo lắng, từ đầu đến cuối Thái Dương Kỵ Sĩ kia vẫn chưa sử dụng vòng ánh sáng.
Lạc Phong đã nhìn ra, rất nhiều người cũng đã nhìn ra, dù bây giờ thế lực hai người đang ngang nhau, nhưng Lưu Hỏa ẩn ẩn có chút không theo kịp.
Nhưng không ai nói gì thêm. Phải biết, nếu Lưu Hỏa cũng thua, thế thì toàn bộ thiên kiêu cùng thế hệ của tu chân giới sẽ không có ai là đối thủ của Thái Dương Kỵ Sĩ.
Chẳng lẽ lại trông cậy vào Lục Thủy sao?
Đó là chuyện không thể nào, chỉ có thể trông cậy vào Lưu Hỏa.
Thái Dương Kỵ Sĩ cảm giác được niệm cường đại, hắn biết chỉ cần mình thắng được Lưu Hỏa, hào quang của hắn sẽ chiếu rọi đến Lục gia.
Lục Thủy không chiến cũng tất bại.
Nhưng hắn không dám phân tâm, đối phương rất mạnh, hắn phải chăm chú đối đãi.
Nhưng mà, cũng chỉ thế thôi.
Sau một lát, Thái Dương Kỵ Sĩ đã nhận ra Lưu Hỏa bắt đầu suy yếu, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười.
Lúc này hắn gia tăng cường độ.
Oanh một tiếng, sức mạnh khổng lồ hiện ra trên đỉnh Thiên Vân.
Dưới sự công kích mạnh mẽ của sức mạnh đáng sợ này, Thiên Hỏa tiêu tán, Địa Viêm dập tắt.
Mà Lưu Hỏa cũng bị đánh lui rơi xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra, sau đó có chút thất lạc. Bại, Lưu Hỏa bại.
Thái Dương Kỵ Sĩ nhìn Lưu Hỏa, hắn đứng ở trên cao nhìn xuống:
“Ngươi bại.”
Lục Thủy gian nan đứng thẳng, tay nắm cự kiếm, lại phóng về phía Thái Dương Kỵ Sĩ.
Nhưng bước chân đã không còn trầm ổn, tay cầm kiếm cũng đã không còn sức lực.
Tất cả mọi người nhìn ra, Lưu Hỏa đang cậy mạnh, hắn bại.
Thật sự đã bại.
Ngay khi Lục Thủy đến gần, Thái Dương Kỵ Sĩ lại đánh lui hắn.
“Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng bây giờ ngươi đã bại.” Thái Dương Kỵ Sĩ mở miệng nói.
Lục Thủy đứng tại chỗ, hít sâu một hơi rồi nói:
“Thật sao?”
Vừa nói xong liền vọt tới, lần này bước chân đã ổn định hơn so với trước đó.
Nhưng cuối cùng vẫn có một chút phập phù.
Đây là kết quả của việc cậy mạnh.
Thái Dương Kỵ Sĩ có thể phát hiện được khí tức của Lục Thủy đã hỗn loạn, bước chân lỗ mãng, kết nối sức mạnh đứt quãng, đã là nỏ mạnh hết đà.
Nhưng lần này hắn không có ý định lưu thủ, đối phương cường đại làm cho hắn kinh tâm, địch nhân như vậy không thể lưu.
Rất nhanh Lục Thủy đã tiếp cận Thái Dương Kỵ Sĩ lần nữa, trong nháy mắt khi Lục Thủy đến gần Thái Dương Kỵ Sĩ, trong mắt lóe lên một vệt ánh sáng sáng.
"Biến mất? Không, phải nói là không còn quá trú trọng nữa, cuối cùng đã chịu dời ánh mắt đi rồi sao? Ta chờ rất lâu!"
Thái Dương Kỵ Sĩ lại vung trường thương lên, lúc này hắn đang rất chăm chú, hắn phải thừa dịp người sau lưng đối phương chưa kịp phản ứng, nhất kích tất sát.
Đúng vậy, hắn biết Thiếu tông chủ của một tông môn, chắc chắn sẽ có người hộ đạo.
---------
Dịch: MB_Boss