Chương 839: Lục Thiếu gia, ngươi ăn nước bọt của ta! 2
Đông Phương Diệp Minh cười nói: “Ngươi không đi à?”
“Mang lên vị tiền bối kia, ba người chúng ta tới xem thử tình hình của thạch môn.” Lục Cổ mở miệng nói.
Trong mắt của hắn một mảnh yên tĩnh, không sợ hết thảy cường địch. Chuyện trọng đại thế này, hắn muốn đích thân đi một chuyến. Điều tra lâu như vậy vẫn luôn không có tin tức, lần này khó khăn lắm mới có chút manh mối, không có lý nào hắn lại bỏ qua.
Nhưng mà tu vi của bọn họ chỉ ở lục giai thất giai, cho nên phải thăng tầng. Vậy thì cần phái người xuống tầng dưới. Cận vệ trong tay An Nghị đều ở lục giai, quá cao rồi. Nhưng chuyện này hoàn toàn có thể trực tiếp giao cho y làm. Dù sao, cận vệ đều là y quản, chuyện đối nhân xử thế y hẳn là tường tận hơn ai hết.
“Vậy chúng ta tiếp tục phơi nắng đi. Nói đi nói lại, Lê m đã gả cho huynh nhiều năm vậy rồi mà ta đối với Thu Vân tiểu trấn lại không có chút hiểu biết gì cả. Hôm nay vừa hay có thời gian, chi bằng Lục huynh cùng ta dạo một vòng.” Đông Phương Dạ Minh mang theo ý cười.
Lục Cổ: “...”
“Nói đến, trước đây nếu không phải là có Lê m, ngươi nói chúng ta có phải hay không ở bên ngoài xông ra một mảnh bầu trời ?” Đông Phương Dạ Minh nhớ lại.
“Không có Lê m, ngươi có thể còn đang vì Đông Phương gia chạy ngược chạy xuôi, làm gì rảnh cùng ta xông.” Lục Cổ nói trúng tim đen.
Đông Phương Dạ Minh: “.......”
“Chúng ta đến chỗ nhiều người phơi nắng đi.”
Lục Cổ: “......”
————
Tiểu trấn công viên.
Lục thủy cùng Mộ Tuyết đi đến, phát hiện đúng là có khu vực đang bày sạp buôn bán.
“Đây là nơi dành cho những người này bày sạp?” Mộ Tuyết tò mò hỏi. Lúc vừa mới về, còn nghe nói không cho bày sạp.
“Hẳn là vậy, nghe nói là do mấy người An Ngữ quản lý.” Lục Thủy nói.
Hắn cũng không rõ.
Mà vừa lúc này, bọn hắn nhìn thấy có nữ tại hướng tới bọn hắn bên này mà đến. Là một vị nữ tử tóc dài, ăn mặc đơn giản, đằng sau còn có một thiếu nữ. Thoạt nhìn hẳn là quản lý trị an. Là An Ngữ, Mộ Tuyết cùng Lục Thủy nhận ra. Nhưng nữ tử đằng trước bọn họ không quen. Chính là Mộ Tuyết hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì cả. Xem ra ở kiếp trước rất ít tiếp xúc.
“Thiếu gia, Thiếu nãi nãi tới dạo phố?” Kiến Nguyệt tiên tử nhìn Lục Thủy cùng Mộ Tuyết hiếu kỳ nói.
Nhìn thấy hai vị có thể không biết mình, Kiến Nguyệt tiên tử lại một lần nói:
“Kiến Nguyệt, là người xử lý một vài vấn đề của Lục gia.”
“Cấp trên của An Ngữ?” Mộ Tuyết Tuyết tò mò hỏi.
Kiến Nguyệt gật đầu: “Gần giống vậy, bất quá An Ngữ là con gái ta.”
“Thiếu gia, thiếu nãi nãi.” lúc này An Ngữ cũng lên tiếng.
Mộ Tuyết hơi bất ngờ nhưng rất nhanh như nghĩ đến chuyện gì đó rồi gật đầu: “Rất giống.”
“Vậy không làm phiền hai người nữa. Có cần An Ngữ dẫn đường không?” Kiến Nguyệt hỏi. Đây mới là trọng điểm nàng cần qua đây, sợ bọn họ không biết về sự biến hóa của nơi này.
“Không cần.” Lần này là giọng Lục Thủy, hắn cũng không muốn bị quấy rầy.
“Rõ.” Kiến Nguyệt tiên tử lập tức cúi đầu đáp ứng. Sau đó liền mang theo An Ngữ rời đi.
“Ta biết một người tên An Dật, rất An Ngữ càng giống.” Lục Thủy hướng về phía Mộ Tuyết nói.
“Vậy vạn nhất An Dật là phụ thân của An Ngữ?” Mộ Tuyết nói.
“Hình như là thật, Chân Vũ có đề cập qua.” Lục Thủy nghĩ nghĩ, cảm giác không quá nhớ kỹ. Không chút để ý loại sự tình này.
“Mộ tiểu thư có muốn cái gì không?” Bọn hắn cất bước hướng về quầy hàng mà đi.
Mộ Tuyết đi theo bên cạnh Lục Thủy, đối với Mộ Tuyết, Lục Thủy thời thời khắc khắc chú ý. Ở đây nhiều người như vậy, lạc mất là không ổn. Thế nào cũng bị Mộ Tuyết đánh chết.
“Lục thiếu gia tặng ta đều ưa thích.” Mộ Tuyết mở miệng nói.
Lục Thủy không biểu thị, mà là đi về hướng quầy hàng, ở đây quả thật có rất nhiều quầy hàng. Nhưng bán toàn là mấy món đồ chẳng có gì đặc sắc, không phải pháp bảo thì cũng là thuốc hay mấy công pháp tàn phế. Một số cũng khá có nội hàm, là một ít mảnh vụn của đạo khí, nhất là bên trong còn có khí linh. Lục Thủy hướng về quầy hàng nhìn xuống, xem xét vẫn rất kinh ngạc, người trong gian hàng kia lại còn có bảo hồ lô ẩn tàng truyền thừa.
“Xem ra cũng chẳng có gì thú vị.” Lục Thủy chỉ lướt qua một cái rồi không quan tâm nữa.
Khí linh truyền thừa gì đó đối với hắn cũng chẳng có tác dụng gì cả, còn không bằng xem mấy món đẹp đẽ mua cho Mộ Tuyết. Bất quá tu chân chính là như vậy, chỉ bỏ ra mười mấy nguyên, xem ai có thể đoạt được.
“Bên kia hình như có bán mấy món đồ nhỏ.” Mộ Tuyết chỉ vào trước quầy hàng nói.
Lục Thủy nhìn sang, thấy được một vị nam tử trẻ tuổi đứng trước gian hàng, phía sau hắn còn có hai vị tiên tử. Nhìn nam tử kia, Lục Thủy cảm giác có chút nhìn quen mắt. Nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều, đơn giản đi qua đó xem bọn họ bày bán cái gì. Rất nhanh bọn hắn liền đến, Lục Thủy nhìn xuống, thật là mấy món đồ nhỏ. Vài đồ điêu khắc tương đối thông thường. Phía trên bổ sung thêm một chút linh khí.
“Đông Phương đạo hữu? Tuyết Tế tiên tử?” Lục Thủy vừa đi qua liền nghe thấy vị nam tử trẻ tuổi kia kinh ngạc nói.
Lục Thủy nhìn người nọ một lúc, đúng là có chút quen mắt.
“Hà đạo hữu?” nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra.
“Các ngươi còn ở nơi này?” Hà Kim tò mò hỏi. Thu Vân tiểu trấn nhiều người như vậy, hiện tại không quá an toàn.
“Các ngươi không phải cũng còn ở đây sao? Đi khiêu chiến Lục thiếu gia?” Lục Thủy hỏi một câu.
Lục Thủy đang tán gẫu, Mộ Tuyết xem đồ vật ngay tại trong gian hàng. Có cái bồn hoa nhỏ, nàng dự định mua về cho Trà Trà. Trà Trà lúc ngủ cũng nên đem Đậu Nha lấy xuống. Cho nên có cái chậu hoa rất tốt. Bất quá mua một cái nhỏ là được.
Nghe được Lục Thủy tra hỏi, Hà Kim cúi đầu: “Hổ thẹn, đừng nói đến khiêu chiến, Lục thiếu gia dáng dấp ra sao, chúng ta còn không rõ. Bọn tôi thấy có người nghe ngóng Lục thiếu gia một cách quá đáng, liền trực tiếp bị mang đi, đến nay không thấy bóng dáng.”
Khoa trương như vậy? Chuyện này Lục Thủy không biết. Dù sao hắn cũng sẽ không rảnh rỗi đi nghe ngóng chính mình để xem thử xem bản thân liệu có bị bắt đi không.
“Vậy các ngươi không muốn vạn mộc hồi xuân quyết ?” Lục Thủy nhìn thấy Mộ Tuyết đang chọn đồ vật, tự nhiên không có ý nghĩ quấy rầy.
Thuận tiện hỏi lại một chút xem đối phương có tính toán gì. Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng. Mặc dù đối phương chỉ là một cái nhị giai, nhưng mà nếu thật lòng muốn khiêu chiến hắn, hắn cũng sẽ nghiêm túc đối đãi.
“Muốn, khẳng định muốn, nhưng hiện tại có muốn cũng không được. Bất quá tạm thời vẫn sẽ ở chỗ đây, vạn nhất ngày nào đó có thể gặp phải Lục thiếu gia. Đến lúc đó lại khiêu chiến lần nữa. Tông môn chúng tôi không giàu có, cho nên vì sinh hoạt phí chỉ có thể bán mấy món đồ nhỏ.” Hà Kim mở miệng nói.
“Cái này bao nhiêu linh thạch?” Mộ Tuyết cầm một tiểu hoa bồn dễ nhìn hỏi. Màu phỉ thúy, dùng chất liệu cũng tương đối đặc thù, bên trong còn có trận pháp. Là bài cơ sở vạn mộc hồi xuân quyết.