Chương 864: Ta Có Thể Nói Tất Cả Những Điều Ngươi Muốn Biết 3
Hạ tầng.
Kiều Càn đi trên đường, hắn nhìn bốn phía, không có phát hiện bất kỳ vật gì.
Hắn một đường đi hồi lâu, kiểm tra qua rất nhiều nơi, nhưng lại làm hắn rất bất ngờ, không hề có bất kỳ phát hiện nào.
Tòa thành này lớn đến khủng khiếp, cũng yên tĩnh không hợp thói thường.
"Hiện tượng rất khó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì làm tòa thành này biến thành dạng này."
Kiều Càn nhìn nhà ở không có một ai, hoàn toàn không hiểu nơi này xảy ra chuyện gì.
Tận thế cũng không nên thế này.
Trừ phi xảy ra tận thế khác.
Cho nên biến thành cựu thành không có một ai.
Mà còn sạch sẽ lạ thường.
Kiều Càn đi bên bờ sông thành trấn, hắn muốn nhìn một chút dưới sông sẽ có cá hay không.
Có lẽ còn sẽ có một chút phát hiện.
Chỉ là vừa mới cuối đầu xem xét, liền phát hiện nước sông có một mùi tanh.
"Mùi máu tươi?"
Kiều Càn có chút ngoài ý muốn, đây là thượng du có người đang tranh đấu?
Hoặc là có phát hiện gì?
Không do dự, Kiều Càn bắt đầu đi về phía thượng du.
Nếu là làm việc vì Lục Thủy, có chút chuyện, cần phải đi đối mặt.
Mà không phải trốn tránh.
Nhưng cần tránh né, hắn sẽ không ngoi đầu lên.
Cho nên trước hết nhìn tình huống, nếu như chỉ là người với người tranh đấu, hắn chỉ có thể lui bước.
Nếu như là đang tranh đoạt bảo vật, hắn cũng không có ý định tham dự.
Hắn cần thiết, là manh mối, là văn hiến.
Rất nhanh Kiều Càn nghe được âm thanh.
Là tiếng đánh nhau.
Xem ra là người với người tranh đấu, cũng không biết vì sao.
"Ẩn tàng khí tức, ẩn nấp hành tung, như vậy liền có thể tránh né dấu vết chúng ta lần theo?
Ngây thơ.
Các ngươi nghĩ đám các ngươi trốn được sao?
Cầm đồ đạc của chúng ta, còn muốn đi?" Là âm thanh nam nhân.
Kiều Càn ngừng lại, xem ra là tư đấu, hắn không thể tham dự.
Mà hắn có thể cảm thấy được có tứ giai, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Kiều Càn đụng đụng cánh tay trống rỗng của mình, cuối cùng quay người rời đi.
Hắn chỉ là muốn sống, không muốn xen vào việc của người khác, cũng không có năng lực xen vào việc của người khác.
Chỉ là rất nhanh hắn lại dừng chân.
Bởi vì hắn nghe được âm thanh quen thuộc.
"Đồ vật là chúng ta lấy trước, dựa vào cái gì nói là của các ngươi?
Nếu như không phải đánh lén, chúng ta làm sao có thể thua các ngươi được?"
Nghe được câu này Kiều Càn sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn qua, là âm thanh của muội muội hắn.
Lúc đầu muốn rời khỏi Kiều Càn, cuối cùng lựa chọn đi bên kia.
"Tại sao không đưa đồ vật cho bọn họ?"
"Bọn họ có tứ giai, có người ẩn giấu tu vi."
Trong lúc nhất Kiều Càn thời có chút nóng nảy.
Nếu như tứ giai kia động thủ, muội muội hắn bên kia liền nguy hiểm.
Theo hắn biết, đám người muội một hắn, hẳn không có tứ giai.
Có cũng sẽ không cùng nhau hành động, quá cản trở.
Đương nhiên, hắn hi vọng có.
Không bao lâu, Kiều Càn liền đến cách chỗ tranh đấu không xa.
Bởi vì vẫn luôn mặc áo bào đen, hắn không lo lắng bị cảm nhận được, bất quá vẫn cẩn thận từng li từng tí tới gần.
Điều tra tình huống xung quanh, bảo đảm không có người trốn ở trong tối.
Một khi không chú ý, dễ dàng từ ám biến thành minh.
Đến lúc đó sẽ mất đi tiên cơ.
Sau khi xác định không có bất kỳ người nào, hắn tìm góc độ tốt nhấtđộ, bắt đầu quan sát muội muội hắn bên kia là tình huống như thế nào.
Đập vào mắt là hai đội ngũ.
Hai phe này ở vị trí bờ sông.
Một bên có bốn người, có một người trung niên đứng ở phía sau cùng.
Là tứ giai.
Còn lại ba người, một tam giai hai nhị giai.
Trên người bọn họ có chút vết thương nhỏ, bất quá đều không nghiêm trọng, tứ giai kia không có bất kỳ thương thế gì.
Nhìn thoáng qua, Kiều Càn xác định chính mình không biết những người này.
Sau đó Kiều Càn liền thấy tình huống của muội hắn bên kia.
Muội hắn bên kia hết thảy năm người.
Hai tam giai, còn lại tính cả muội hắn, đều là nhị giai.
Bất quá tam giai có một người bị trọng thương.
Một người khác cũng một thân bị thương, mặc dù không tính là rất nặng, có thể cũng không tốt gì.
Những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút vết thương.
Nhưng không nặng.
Muội hắn dường như có một chút vết máu ở cánh tay.
"Nếu như lúc này ta tiến lên, nhiều nhất mang đi một người, tứ giai không đuổi theo, hẳn không có vấn đề.
Thế nhưng đuổi…"
Kiều Càn không biết mình có thể né ra hay không.
Hắn có mang bảo vật theo.
Nhưng là chịu không được hao tổn.
Mà trong bảo vật của hắn, không cung cấp tốc độ.
Trong lúc nhất thời Kiều Càn chỉ có thể chờ đợi phát triển tiếp, không thể hành động thiếu suy nghĩ.
"Mọi người đến là vì cái gì? Bảo vật cuối cùng rơi xuống tay người nào liền của người đó.
Đây không phải rất bình thường sao?" Trong bốn người vị Tu chân giả tam giai kia mở miệng nói.
"Các ngươi không chỉ muốn đoạt bảo, còn muốn giết chúng ta." Âm thanh Kiều Thiến lạnh lùng nói.
Nàng nhìn rất rõ ràng, mặc kệ bảo vật giao hay không giao cho đối phương đều sẽ hạ sát thủ.
"Các ngươi không sợ chọc phiền phức sao?" Kiều Dịch nhìn những người kia trầm giọng nói.
Trước đó nếu như không phải hắn có pháp bảo hộ mệnh, như vậy hắn có thể đứng ở chỗ này hay không đều là vấn đề.
Tam giai kia mỉm cười nói:
"Chính là sợ chọc phiền phức mới phải xử lý sạch sẽ."
Đây là một nam tử thô kệch, hắn bước ra dự định tiếp tục xuất thủ.
Hắn chuẩn bị độc, không sai biệt lắm sắp có hiệu quả.
Nếu như không phải vì để hơn đánh tan đám người Kiều gia này, hắn đã sớm động thủ, làm sao nói nhảm nhiều như vậy?
"Các ngươi đi trước, ta đến cản bọn họ lại." Lúc này một vị tam giai Kiều gia đứng ở trước mới lên tiếng nói.
Đây là một vị nam tử trẻ tuổi, hắn là Kiều gia chi thứ, lần này tới vốn là vì cơ duyên.
Thế nhưng ai biết lại bỏ mạng ở đây.
Cũng đúng, cơ duyên và nguy cơ vốn cùng tồn tại.
Về phần bạn tốt của hắn, hẳn là sắp không kiên trì được nữa.
"Đi? Trò cười, có thể để các ngươi đi, ta sẽ không sẽ nói nhảm nhiều như vậy."
Lúc này nam tử tam giai kia trực tiếp xuất thủ.
Kiều gia tam giai vung trường đao trong tay, chính diện nghênh kích.
Chỉ là khi hắn muốn vận chuyển công pháp, đột nhiên cảm giác lực lượng không dùng được.
Cái này…
"Không dùng được sức lực?" Lúc này tam giai kia đã đến tới.
Oanh một tiếng, trực tiếp đánh lui Kiều Chính.
Kiều Chính tu vi tam giai, không thể sử dụng mà nói, căn bản không có khả năng là đối thủ của đối phương.
Tam giai kia không dừng thủ đoạn công kích lại, tiếp tục đánh về Kiều Chính.
Kiều Thiến không chút do dự, trực tiếp dùng hộ mệnh pháp bảo của mình.
Oanh!!
Công kích rơi xuống,
Nhưng lui ra phía sau lại là tam giai kia.
Lúc này hắn nhìn thấy một vệt ánh sáng bảo vệ đám người Kiều Thiến ở sau lưng.
"Rốt cục cũng chịu dùng rồi?" Tu sĩ tam giai kia không hề kinh ngạc.
Hắn cũng lấy ra một món pháp bảo.
Là một viên ngọc bội.
Nhưng phía trên có một lực lượng cường đại.
Kiều Thiến bọn họ nhìn thấy ngọc bội kia trong nháy mắt, sắc mặt không dễ nhìn, vừa mới nãy chính là vật này đánh lén bọn họ.
Tam giai liều mạng cũng không thể ngăn lại.
Hơn nữa còn không lớn bằng một nửa.
Lực lượng công kích này tuyệt đối có thể so với tứ giai.
Pháp bảo hộ mệnh của Kiều Thiến không tệ, nhưng cũng không chặn được tứ giai công kích.
Dù thực lực bản thân sao nàng có hạn.