Chương 894: Ai dám xưng chúa tể trước mặt bản tọa? 3
Ai dám xưng chúa tể trước mặt bản tọa? 3
Lục Thủy không trả lời Hắc Ám nữ thần, mà là nhìn về phía Không Gian Đại Môn đó.
Đây là một Không Gian Đại Môn đã bị xử lý, người khó mà xuyên qua.
Lúc này đại lượng thần lực đang không ngừng hướng dũng mãnh lao vào bên trong.
Lục Thủy quay đầu nhìn Hắc Ám nữ thần, quyền năng trên người nàng có vẻ như muốn thoát ly.
Bất quá một lát, quyền năng thuộc về Chủ Thần triệt để thoát ly Hắc Ám nữ thần, lao mạnh tới Không Gian Đại Môn.
Thấy cảnh này, Lục Thủy vươn tay, trong nháy mắt, tay hắn trực tiếp nắm Không Gian Đại Môn.
Oanh!
Cổng không gian dưới lực lượng của Lục Thủy ầm vang tan rã, chúc phúc thuộc về Chân Thần theo cửa lớn cùng nhau sụp đổ.
Phốc!
Cùng một thời gian, Băng Hải nữ thần, Quang Minh thần, Hắc Ám nữ thần.
Tất cả đều phun ra một ngụm máu tươi.
Quyền năng vỡ vụn, mang đến cho các nàng không ít tổn thương.
"Chặt đứt hết thảy, che đậy tất cả." Băng Hải nữ thần lập tức nói.
Quang Minh thần và Hắc Ám nữ thần không chút do dự từ bỏ những thần lực khác, bắt đầu chặt đứt tất cả khí tức tương quan.
Phòng ngừa bất luận kẻ nào dò xét đến vị trí của bọn họ.
Lần này mặc dù ba người bọn họ suy yếu rất nhiều, nhưng đáng giá.
Chỉ là…
Người dùng một tay bóp nát quyền năng của bọn họ, rốt cuộc là ai?
Nhất định phải điều tra rõ ràng.
Người này quá mức đáng sợ, nhất là vừa mới nãy, bọn họ nhìn thoáng qua thôi liền cảm giác lực lượng của chính mình có áp chế.
Dáng người vĩ ngạn đó, thân ảnh đỉnh thiên lập địa, quả thực là đang trấn áp thế giới.
…
Lục Thủy quay đầu nhìn về phía địa phương khác.
"Ồ?"
"Người tiên đình cũng đang liều mạng sao?"
Lục Thủy cố ý giảm bớt uy năng, chính là muốn để những người này nhấc lên đủ dũng khí.
Phải biết, khác biệt với Hắc Ám nữ thần, người khác tới là chân thân.
Cũng không đủ khả năng thoát đi, sao lại dám ở dưới mí mắt hắn đụng một cái?
Sau đó ánh mắt Lục Thủy chuyển qua Vân Đoan tam tiên.
Sau đó từng bước một đi về bên kia.
Vân Đoan tam tiên lúc đầu đang điên cuồng cướp đoạt lực lượng, phát giác Lục Thủy nhìn sang trong nháy mắt, tê cả da đầu, cảm giác tử vong trong nháy mắt bao trùm bọn hắn.
"Trốn."
Ba người không chút do dự, trực tiếp bỏ chạy vào trong không gian.
Cổng không gian là do ba người bọn họ liên thủ mở ra, đây là tổ hợp kỹ của bọn hắn.
Cũng chỉ ba người bọn họ có thể làm được.
Bằng không thì sao bọn họ lại mạo hiểm như vậy?
Thần lực vừa mới chuyển vận trở về.
Cho nên hiện tại trốn, đối với bọn hắn mà nói đã kiếm được một ít.
Chỉ là bọn họ nghĩ sai một việc, Lục Thủy tồn tại vượt qua bọn họ nhận biết.
"Không, không." Phong Tiên hoảng sợ kêu to.
Bọn họ cảm thấy, đường bị của bọn họ đã phong, vị tồn tại kia muốn đi qua.
Thân ảnh đáng sợ đó chỉ cần tới gần, bọn họ hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tất cả mọi người thượng tầng tại đứng, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thân ảnh đáng sợ đó mỗi khi đi qua một nơi, liền trực tiếp trấn áp những người kia trên mặt đất, vô pháp chống cự.
Bọn họ rất muốn biết đối phương rốt cuộc là ai.
Thế nhưng không có ai biết đối phương là ai.
Bất quá trong mấy hơi thở, Lục Thủy đi vào vị trị của Vân Đoan tam tiên.
Giờ khắc này, Vân Đoan tam tiên cảm thấy khủng bố to lớn, vạn vật phảng phất đang tịch diệt.
Tính mạng của bọn họ cũng đang tàn lụi.
"Không, không, Tiên quân, cứu ta." Lôi Tiên kêu to.
Tiếng kêu mang theo hoảng sợ, mang theo tuyệt vọng, mang theo bất lực truyền khắp thượng tầng.
Tiếng kêu thê thảm, nghe như từng ngôn ngữ không dám.
Không có người nào dám cướp đoạt thần lực trong thời điểm này.
Mà lúc lực lượng của Lục Thủy sắp hủy diệt ba vị này, đột nhiên một đại thủ can thiệp lực lượng của hắn.
Tiên quân.
Trong nháy mắt Lục Thủy có thể biết được đối phương là cấp bậc người nào.
Không chút do dự, hắn trực tiếp cùng đối phương triển khai công kích.
Oanh! ! !
Lực lượng cường đại tuôn hướng vị Tiên quân kia.
Cái tay kia trong khoảnh khắc bắt đầu tan rã.
Cùng bị tan rã còn có nửa người Vân Đoan tam tiên.
Bất quá tại thời khắc cuối cùng vị Tiên quân kia đã mang đi nửa người Vân Đoan tam tiên.
Sau khi đối phương đi, bọn họ trực tiếp đóng lại cổng không gian.
Căn bản không có ý nghĩ mảy may lưu lại.
Lục Thủy nhíu mày, vị Tiên quân Tiên đình này, hẳn là vừa mới thức tỉnh mới đúng.
Bằng không thì sẽ không yếu như thế.
Hẳn là mượn dùng lực lượng thần lực, từ đó thức tỉnh.
Bất quá Lục Thủy cũng không thèm để ý.
Những người này chung quy cần khôi phục.
Sau đó Lục Thủy một bước đi ra, đi về những phương hướng khác.
Phật môn không cần động thủ, bởi vì hắn phát hiện, Phật môn chỉ đến một vị Tư Lượng.
Hắn không giết Tư Lượng.
Sau đó Lục Thủy nhìn về phía Miêu Đồng.
Từ vừa mới bắt đầu hắn đã phát hiện phiến đá trong tay Miêu Đồng, là do Chân Thần lưu lại.
Lục Thủy từ bỏ thần lực, từng bước một đi về phía Miêu Đồng.
Lúc này uy năng của hắn đang thu nhỏ lại.
Dường như từ một vị người khổng lồ đỉnh thiên lập địa, vẫn luôn biến nhỏ thánh người bình thường.
Khi hắn đi đến trước mặt Miêu Đồng , tất cả uy năng đều biến mất.
Đối với trấn áp thiên địa cũng biến mất theo.
Đại địa không còn run rẩy, thế giới khôi phục bình thường.
Chỉ là Miêu Đồng và Minh Vũ Thanh Y cảm thấy áp lực lớn lao.
Dường như thế giới đặt ở trên vai bọn hắn.
Minh Vũ Thanh Y đứng trước mặt Miêu Đồng, nhìn Lục Thủy nói:
"Tiền bối, chúng ta cũng không có mục đích gì, nếu như tiền bối muốn căn nguyên lực lượng, chúng ta có thể trực tiếp giao ra."
Đối phương mạnh mẽ, quá mức đáng sợ.
Làm Minh Vũ Thanh Y không dám động thủ.
Lục Thủy hơi nghi hoặc một chút:
"Tiền bối?"
Rất nhanh hắn liền hiểu ra, lực lượng bao vây hắn, những người khác nhìn không thấu.
Sau đó hắn thu hồi tất cả lực lượng, lấy tư thái bình thường xuất hiện trước mặt Miêu Đồng cùng Minh Vũ Thanh Y:
"Còn nhớ rõ ta không?"
"Đông, Đông, Đông Phương, Phương, đạo hữu?" Khi nhìn thấy Lục Thủy trong nháy mắt, Miêu Đồng kinh ngạc đến ngây người.
Hắn hoàn toàn không dám tin tưởng hết thảy mình nhìn thấy.
Tồn tại đáng sợ khi nãy kia, tồn tại trấn áp thế giới, nào dám xưng chúa tể tồn tại, thế mà là Đông Phương Hạo Nguyệt?
Đông Phương Hạo Nguyệt không phải thiếu gia gia tộc sao?
Hắn mới bao lớn?
Minh Vũ Thanh Y cũng khó có thể tin nhìn đối phương.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được, trên người đối phương có lực lượng không gì sánh kịp.
Có thể thấy rõ ràng, khi tức đáng sợ đó ép người khó mà nói được.
Uy năng của đối phương, có thể xông phá chân trời.
Cái thế vô song.
Thế nhưng, thế nhưng một người đáng sợ như vậy, nàng thế mà gặp qua.
Hơn nữa còn cảm thấy đối phương bình thường, cảm thấy đối phương không có gì đặc biệt.
Nàng phát hiện nàng sai, mười phần sai, phu quân nàng nói cho nàng, Đông Phương Hạo Nguyệt rất đặc biệt, rất kỳ quái.
Thế nhưng ai có thể biết, đối phương đặc biệt như thế, kỳ quái như thế?
Đó căn bản làm người không thể tin được.
Không, là người cũng không thể tin tưởng nổi?
"Đông, Đông Phương đạo hữu, đây, đây là thực lực chân chính của ngươi?" Lúc này Miêu Đồng không tránh sau lưng Minh Vũ Thanh Y.
Hắn và Lục Thủy tương đối quen thuộc.
Cho nên hắn đến giao lưu là tốt.
Lục Thủy nhìn lực lượng trên người, lắc đầu nói:
"Cũng không hẳn, mượn dùng trạng thái tạm thời mà thôi."
Cho dù mượn dùng cũng vô cùng mạnh mẽ, không thể tưởng tượng nổi, Miêu Đồng lúc đầu muốn nói như vậy.
Nhưng sau một câu của Lục Thủy, làm hắn vô pháp nói ra câu nói này.
"Lúc ta toàn thịnh kỳ thật rất có thực lực, làm sao lại yếu đuối như thế?"
"..."