Chương 896: Hỏi Chân Thần Lục Thủy lúc nào vô địch 2
Hỏi Chân Thần Lục Thủy lúc nào vô địch 2
"Muốn hỏi đại sư một vấn đề." Lục Thủy nhìn Tư Lượng bình tĩnh mở miệng.
"Thí chủ xin hỏi." Tư Lượng cúi đầu khiêm tốn mở miệng.
Cùng người này đối lập càng lâu, áp lực của hân càng lớn, không cách nào nhìn thẳng đối phương, đã thành tất nhiên.
"Nếu có một ngày, Phật môn đối địch với ta, đại sư sẽ ra tay với ta hay không?" Lục Thủy hỏi.
Hắn xác thực rất hiếu kì tự định giá đáp án.
Là sẽ suy nghĩ nhiều, hay là trực tiếp trên đứng lập trường Phật môn.
"Bần tăng không biết." Tư Lượng lắc đầu:
"Bần tăng là đệ tử Phật môn, trong lòng có phật, có đối với phật nhận biết và lý giải.
Túc hạ ngàn dặm, bần tăng đi qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều chuyện.
Lúc nên xuất thủ, bần tăng dù bỏ mình cũng sẽ đứng trước mặt thí chủ.
Ngã phật từ bi, nhưng cũng có kim cương chi nộ.
Nhưng nếu trái lại..."
Tư Lượng không nói nữa.
Lục Thủy nhìn Tư Lượng không chờ đối phương mở miệng.
Cũng không hỏi thăm gì.
Có lẽ Tư Lượng không thích hợp tu phật, mà càng thích hợp tu đạo.
Nhưng cũng không hẳn vậy.
Sau đó Lục Thủy quay người biến mất.
Hắn chỉ hỏi một chút, đáp án của Tư Lượng cũng sẽ không ảnh hưởng quyết định của hắn.
Lệ Thiên Xích nhìn Lục Thủy biến mất, lúc này lưng bọn họ đều ẩm ướt, sợ đối phương cũng tới hỏi bọn họ.
Mà không trả lời tốt, khả năng người liền không còn nữa.
Nhưng vì cái gì đối phương lại là Lưu Hỏa?
Tương lai Ẩn Thiên tông nên làm gì đây?
Không được, phải cố toàn lực đi liên hệ Tông chủ.
Còn tiếp tục như vậy, ngày nào đó Lưu Hỏa liền biến thành Ẩn Thiên tông Tông chủ.
Ẩn Thiên tông không hiểu thấu liền sẽ trở thành thế lực đỉnh cấp của Tu Chân giới.
Chẳng hạn như vừa nãy lúc Lưu Hỏa giết người trực tiếp báo tên, bọn họ không sai biệt lắm chính là thế lực đỉnh cấp.
Suy nghĩ kỹ một chút, cũng rất tốt.
Cũng không biết ngày nào đó chết như thế nào.
…
Lục Thủy biến mất, từ trong ánh mắt của tất cả mọi người, cảm giác biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ là thần lực cũng khôi phục sinh động.
Bất quá cũng không có người nào dám tùy tiện tranh đoạt thần lực.
Chỉ là không biết ai mở đầu, những người khác mới bắt đầu gia nhập tranh đoạt.
Mà không tham gia kích hoạt, cũng chỉ có thể ở bên ngoài làm nhiều công ít.
May mà cũng có thể tranh một chút.
Bằng không thì lỗ lớn.
Bất quá lúc những người này tranh đoạt, đều cẩn thận từng li từng tí, một khi có gì không đúng, sẽ lập tức đình chỉ tranh đoạt.
Tiếp thu giữ gốc là tốt.
Duy nhất Chân Thần ngược lại ăn rất vui, nàng bẹp bẹp, bụng no tròn.
Chỉ là không có bao lâu, hai phần thuộc về nàng liền không còn.
Nàng nhìn thần lực giữa không trung chảy nước miếng.
Bất quá nhìn một hồi liền quay đầu rời đi, một người ăn nàng đã hai ba phần.
"Hừ, đồ vật nhân loại, thân là thần khinh thường đi đoạt."
Nói xong nàng liền định trở về.
Tiêu hóa xong, ai cũng không ngăn nàng được.
…
Hương Dụ và Đông Phương Trà Trà ngẩng đầu, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Vừa mới nãy có phải xảy ra đại sự gì gì rồi không?
Bất quá dường như các nàng có rất nhiều lực lượng.
Đúng, các nàng có hai phần.
"Trà Trà tiểu thư, vừa mới nãy đã phát sinh chuyện gì?" Hương Dụ cảm giác hết thảy đều không hiểu thấu, sao nàng lại ngủ?
Hơn nữa còn không chưa hỏi được hai vấn đề.
Vấn đề thứ nhất của nàng, rất là hiếu kỳ lúc nào Trà Trà tiểu thư có thể lấy chồng.
Thế nhưng vị Chân Thần kia để nàng đổi một cái.
Về sau nàng cảm thấy Trà Trà tiểu thư có khả năng canh cánh trong lòng Lục thiếu gia đánh lén, cho nên hỗ trợ hỏi thăm.
Chỉ là, vị Chân Thần dường như không quá cao hứng.
Trực tiếp để nàng hỏi có liên quan đến chính mình.
Nàng cũng không hiểu thấu.
Cuối cùng chỉ có thể hỏi hai vế đề liên quan đến chính mình.
Một cái là làm sao có thể lưu tại bên người Trà Trà tiểu thư càng lâu, một cái là như thế nào mới có thể bảo vệ Trà Trà tiểu thư tốt hơn
Nhưng mà Chân Thần nói cho nàng, đây là một vấn đề.
Cuối cùng nàng lại hỏi một vấn đề, nàng hỏi Chân Thần cả đời này bản thân có trợ giúp Trà Trà tiểu thư hay không.
Chân Thần trả lời khẳng định.
Sau đó nàng liền không có bất kỳ nghi vấn gì nữa, bất quá cảm giác vị Chân Thần kia rất ôn nhu.
Nhưng Chân Thần vẫn tình cảm cho nàng một chuyện liên quan tới bản thân nàng.
"Vừa mới nãy?" Đông Phương Trà Trà suy nghĩ một chút nói:
"Duy nhất Chân Thần nàng đánh ta."
Hương Dụ: "..."
Duy nhất Chân Thần?
Độc nhất Chân Thần?
Hương Dụ cảm thấy giữa hai bên hẳn có quan hệ gì, nhưng nàng không hiểu.
. . .
Bốn người Đỗ Lâm cũng đang tranh đoạt, bất quá tương đối ít.
"Người vừa mới nãy chính là vị đã đã giúp tất cả mọi người kích hoạt điểm kích hoạt điểm à? Quá khủng bố." Đỗ Lâm trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Những người khác cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa mới nãy thật sự hù doạ đến bọn hắn.
Chưa bao giờ thấy qua người đáng sợ như thế.
Loại người này con ở hạ tầng, còn may không có gặp gỡ, bằng không thì…
Hậu quả khó mà lường được.
Sau đó bọn họ liền không nói nhiều nữa, dù sao bọn hắn cũng có chính sự.
"Hỏi vấn đề thuận lợi không?" Đỗ Lâm hỏi những người khác.
Ba người kia vẻ mặt xanh xám.
Tốt, một người cũng không thuận lợi.
"Ngươi hỏi sao?" Mạc Kỳ hỏi Đỗ Lâm.
"Độc nhất Chân Thần nói, tộc trưởng hỏi rõ ràng, để ta đổi sang vấn đề khác, ta đổi.
Các ngươi thì sao?" Đỗ Lâm nhìn những người khác.
"Thêm một."
"Thêm một."
"Ta cũng thế."
"Không biết lần này trở về có bị chịu phạt không." Đỗ Lâm vẻ mặt uể oải.
Nói cách khác, nhiệm vụ thất bại.
Ba người sầu mi khổ kiểm.
Sau đó Đỗ Lâm hiếu kỳ nhìn về phía Mạc Kỳ:
"Ngươi tại sao không lo lắng?"
Hai người khác cũng hiếu kì.
Dáng vẻ Mạc Kỳ xác thực một chút không lo lắng.
"A? Ta hỏi độc nhất Chân Thần, trở về có thể bị phạt hay không, nàng nói sẽ không.
Còn biết được bồi dưỡng trọng điểm." Mạc Kỳ nói.
3 người: "..."
Thật sự là vấn đề cơ trí.
…
"Vừa, vừa mới thật sự là Đông Phương đạo hữu sao?" Sơ Vũ nhìn lên bầu trời, vẻ mặt e ngại.
Đó là tồn tại đỉnh thiên lập địa, dáng người trấn áp vạn vật.
Bọn hắn nhìn tê cả da đầu.
Còn tốt đây là biết đối phương là ai.
Nếu không biết, người sắp bị dọa sợ.
Quả nhiên, Lưu Hỏa chính là người hiền lành.
Chỉ cần không đối địch với hắn là được.
Lúc này Sơ Vũ nhìn về phía Kiếm Lạc:
"Nhớ kỹ, ngươi là người câm, nhớ kỹ ngươi nhân thiết."
Kiếm Lạc nói chuyện quá khó nghe, hắn vẫn biết rõ.
Vạn nhất đắc tội đùi Lưu Hỏa.
Vậy, vậy tiểu thuyết của hắn liền muốn thái giám.
Chậc, hình như còn chưa mở ra.
"Có bệnh." Kiếm Lạc quay đầu nhìn về nơi khác.
Kiều Càn cúi đầu, trong mắt lộ ra rung động khó mà che giấu.
Lục Thủy đáng sợ đã hoàn toàn vượt qua nhận biết của hắn, thậm chí vượt qua nhận biết của gia tộc bọn họ.
Loại người này cũng không dùng tên của mình, hiển thánh tu chân giới.
Hắn đây là tính toán làm gì?
Cũng may trước kia đã lựa chọn chính xác.
Sau khi trở về, hắn an tâm làm thiếu gia phế vật.
Chỉ cần không có cảm giác tồn tại, kỳ thật cũng sẽ không bị ức hiếp, trào phúng.
Sống thật khỏe, quan trọng hơn những vật này.
"Đúng rồi, các ngươi đều hỏi vấn đề gì?" Sơ Vũ lúc này nhìn về phía tất cả mọi người.
Sau đó liền nhìn về phía Kiếm Khởi, theo trình tự bắt đầu từ đây đi.
Kiếm Khởi một mặt bình tĩnh nói:
"Hỏi một vấn đề nhỏ."
Hắn không nói gì thêm.
Chủ yếu là không thể nói.
Hắn đương nhiên không sẽ hỏi chính mình sẽ vô địch hay không, sẽ đi đến kiếm đạo cực hạn không.
Bởi vì hắn không cần chất vấn chính mình.
Hắn tin tưởng mình.
Sau đó hỏi vấn đề nhìn như không quan trọng, lại phi thường trọng yếu.
Cùng muội muội hắn có quan hệ, tóm lại một lời khó nói hết.
"Hỏi cuối cùng cưới ai?" Sơ Vũ tò mò hỏi.
Kiếm Khởi vẻ mặt bình tĩnh nhìn Sơ Vũ:
"Lần trước ngươi không phải nói, tình cảm sẽ ảnh hưởng ta xuất kiếm sao?"
"Trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm đương nhiên thần, rõ ràng." Sơ Vũ gật đầu, sau đó không còn xoắn xuýt Kiếm Khởi hỏi cái gì.
Hắn quay đầu nhìn về phía Kiều Càn:
"Tư mật sao?"
Kiều Càn lắc đầu nói:
"Hỏi tiền đồ cùa em gái ta, mặc dù không trả lời rất cẩn thận, nhưng làm ta không cần suy nghĩ nhiều."
Sơ Vũ không nói gì, sao những người này không thể hỏi thú vị chút chứ?
Sau đó hắn nhìn về phía Kiếm Lạc.
Kiếm Lạc quay đầu, căn bản không muốn để ý tới Sơ Vũ.
"Ngươi thì âo?" Kiếm Khởi nhìn về phía Sơ Vũ.
"Ta hỏi thần của ta, có thể viết tiểu thuyết thành thần hay không.
Thần ta nói cho ta, hạ bổn chính là thời khắc ta phong thần." Sơ Vũ có chút kiêu ngạo nói.
"Lừa mình dối người." Kiếm Lạc nhìn Sơ Vũ nói:
"Nàng rõ ràng nói ngươi cả một đời bị vùi dập giữa chợ."
Sơ Vũ nhìn về phía Kiếm Lạc chân mày co lại:
"Vì sao ngươi lại biết?"
Kiều Càn cùng Kiếm Khởi cũng nhìn về phía Kiếm Lạc.
Kiếm Lạc bình tĩnh nói:
"Ta không hỏi, nàng chủ động nói cho ta."
"Độc nhất Chân Thần tại sao phải nói cho ngươi biết?" Sơ Vũ vẻ mặt không tin.
"Ta làm sao biết được?" Kiếm Lạc nói.
Thanh âm của nàng không có chập trùng gì, cho nên lời nói chính là thật.