Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 905: Lão bà ngươi không có 5 cân thịt, thua thiệt không? 2

Chương 905: Lão bà ngươi không có 5 cân thịt, thua thiệt không? 2


Lão bà ngươi không có 5 cân thịt, thua thiệt không? 2
Lúc này, ở Thu Vân tiểu trấn.
Vẫn có không ít người.
Thực lực của nàng không đủ, bất quá có thể liên lạc một một số người trong tiểu trấn.
Đây là Lục phu nhân phân phó.
Nàng tiểu thư tại Lục gia một mực được bảo hộ.
"Không có, liền dạo chơi." Mộ Tuyết nhẹ nói.
Sau đó Mộ Tuyết liền đến đến Lục gia cổng.
Nàng hướng dưới núi nhìn thoáng qua.
Sau đó liền định trở về.
Do dự một chút, nàng lại liếc mắt nhìn.
Sau đó nhìn nửa giờ.
Đinh Lương đứng ở phía sau, rốt cuộc biết nhà nàng tiểu thư đang làm gì.
Nhà nàng tiểu thư đang chờ Lục thiếu gia trở về.
Lần này nàng cái gì cũng không dám nói.
Mộ Tuyết nhìn hồi lâu, cuối cùng cảm thấy Lục Thủy hôm nay không thể trở về được.
Sau đó dự định trở về.
Chỉ là vừa mới quay đầu muốn trở về.
Nàng đột nhiên nghe được tiếng bước chân.
Mộ Tuyết sửng sốt một chút, sau đó lập tức đi vào bên trong đi.
Đinh Lương đương nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân.
Bất quá nàng vẫn đi theo tiểu thư vào.
Không dám nói, cũng không dám hỏi.

Lục Thủy đi về nhà từng bước một.
Không bao lâu đã đến cửa chính.
Chân Võ Chân Linh đã không còn sau lưng hắn.
Lời nhắn nhủ đã được bàn giao, nên phân phó hắn cũng dặn dò.
Trước mắt không có chuyện gì.
Những ngày gần đây, hẳn chỉ có chuyện ra ngoài tham gia hôn lễ.
Đến nỗi Trùng cốc bên kia, là chuyện của Mộ Tuyết.
Hắn chỉ cần tìm người hỏi thăm một chút là được.
Lục Thủy đi vào cửa lớn, hắn đang muốn dùng lý do gì đi qua bên viện Mộ Tuyết dạo một vòng.
Ngắm nghía cẩn thận Mộ Tuyết đang làm gì.
Chỉ là nàng đi vào liền thấy Mộ Tuyết ở phía xa đang đi về phía hắn.
"Cảm thấy được ta trở về rồi?"
Trong lòng Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.
Sau đó hắn phát hiện Đinh Lương không có mặt.
Cũng là nói, Mộ Tuyết biết hắn trở về.
Hoặc là nói nàng vốn đợi ở đây.
"Mộ tiểu thư sao lại ở chỗ này?" Lục Thủy đến gần Mộ Tuyết, mở miệng hỏi.
"Đi ra từ chõ dì Lê Âm, tản bộ." Mộ Tuyết đứng trước mặt Lục Thủy, nhìn Lục Thủy, trong giọng nói mang theo ý cười nhạt:
"Lục thiếu gia vừa mới trở về?"
"Vừa trở về." Lục Thủy đi đến bên người Mộ Tuyết, hiếu kỳ nói:
"Mộ tiểu thư muốn đi đâu tản bộ?"
"Có thể đi tiểu trấn dạo chơi không?" Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy.
Đối mặt với ánh mắt của Mộ Tuyết, Lục Thủy vô thức gật đầu:
"Đi thôi."
Hắn vừa mới lên, muốn đi xuống.
Nhưng ai bảo Mộ Tuyết mở miệng cơ chứ?
Đinh Lương núp ở phía sau len lén nhìn thoáng qua, xác định là Lục thiếu gia đã trở về, nàng mới dám rời đi.
Chuyện về sau, đương nhiên không phải nàng có thể tham dự.
Lúc đến Thu Vân tiểu trấn trời đã tối, chợ đêm tiểu trấn cũng đã mở.
Mặc dù người không nhiều, nhưng so sánh dĩ vãng thì nhiều hơn một chút.
Dù sao đoạn thời gian gần nhất người ngoài đến không ít.
"Mộ tiểu thư hai ngày này đều ở bên mẹ ta sao?" Lục Thủy tò mò hỏi.
Dù sao cũng giống như hôn lễ.
Lục Thủy cũng sẽ quan tâm một chút.
Mặc dù hắn không giúp đỡ được gì.
Bất quá, đại khái Mộ Tuyết cũng không cần hắn hỗ trợ.
"Ừm." Mộ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu:
"Đã bận không sai biệt lắm.
Hương vị cũng thử qua.
Chờ đến hôn lễ là có thể dùng."
Đối với hôn lễ, Mộ Tuyết rất chờ mong.
Kiếp trước cái gì nàng cũng không hiểu, ai cũng không biết.
Chính mình không chú ý hôn lễ của bản thân.
Lần này không giống.
Nên nhận biết nàng đều đã biết.
Nên rõ ràng nàng cũng đã rõ ràng, bên người lại có Lục Thủy, nàng đương nhiên rất chờ mong.
Còn bốn tháng.
Rất nhanh.
"Lục thiếu gia muốn thử ăn không? Ta và dì Lê Âm học cách làm, cùng dì Mộc Cận học phối phương." Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy.
Đối với nàng mà nói, làm cho Lục Thủy ăn, là một chuyện vui vẻ.
"Không ăn." Lục Thủy trực tiếp cự tuyệt:
"Vạn nhất Mộ tiểu thư đạt được chân truyền của mẹ ta."
Mộ Tuyết: "..."
Luôn cảm giác nương bị mạo phạm.
"Lục thiếu gia mấy ngày sau còn có chuyện khác sao?" Mộ Tuyết mở miệng hỏi.
Nàng muốn hỏi một chút, có mang nàng đi tham gia hôn lễ của người khác không.
Ừm, chủ yếu vẫn là nhắc nhở Lục Thủy.
Đừng quên.
"Mộ tiểu thư cảm thấy ta có chuyện gì sao?" Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết muốn hỏi cái gì, hắn vẫn biết.
Nhưng hắn sẽ không nói.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, cảm giác Lục Thủy đang làm khó nàng.
Sau đó, nàng lấy sổ tay ra, bắt đầu nhớ lại.
Lục Thủy: "..."
Hắn cảm giác Mộ Tuyết không chơi nổi.
Bọn hắn đi đến ven đường, vai sóng vai rất gần.
Mộ Tuyết cảm thấy vạn nhất mình không nhịn được kéo Lục Thủy.
Đi được một lát, Lục Thủy cảm giác quần áo bị giữ chặt.
Quay đầu nhìn lại, là Mộ Tuyết đưa tay kéo y phục của hắn.
"Lục thiếu gia, bên kia." Mộ Tuyết thu tay lại, chỉ vào cửa hàng.
Lục Thủy quay đầu nhìn sang.
Phát hiện bọn họ đang ở trước Hoa Vũ Tuyết Quý.
Mà Hoa Vũ Tuyết Quý còn bày biện một thẻ bài, là có sản phẩm mới.
"Mộ tiểu thư…." Lục Thủy nhìn bụng Mộ Tuyết.
Hôm nay eo Mộ Tuyết không bó rõ ràng như vậy.
"Lục thiếu gia cảm thấy béo lên à?" Mộ Tuyết trực tiếp đánh gãy Lục Thủy, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc váy nói:
"Buổi sáng hôm nay ta có đi cân, gầy năm cân."
Nghe được câu này trong nháy mắt, Lục Thủy sửng sốt.
Gầy, gầy năm cân?
Làm sao có thể chứ?
Hắn không để Mộ Tuyết bị đói.
Mộ Tuyết cũng không có khả năng dùng Hỗn Nguyên chi khí của nàng giảm béo.
Phi!
Dáng người nàng tốt như vậy, giảm cái gì chứ.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy trong mắt có một tia đắc ý.
Cho ngươi mỗi ngày nói ta béo, giờ gầy rồi, thua thiệt lão bà ngươi mấy cân thịt đi?
Đau lòng chứ?
Ở trong mắt Lục Thủy, Mộ Tuyết không hè gầy.
Chí ít trên mặt nhìn qua không có, trên người hoặc nhiều hoặc ít cũng không nhìn thấy.
Có nhiều chỗ là không gầy.
Đáng tiếc, không nhìn thấy Mộ Tuyết chân, bằng không thì có thể phân biệt ra được.
Cũng không thể hơn nửa đêm lén vào phòng Mộ Tuyết xem xét?
Trong lúc nhất thời Lục Thủy có chút hiếu kỳ, nếu hắn hơn nửa đêm lén vào phòng Mộ Tuyết, Mộ Tuyết sẽ có phản ứng gì đây?
Ừm, đại khái là thừa cơ đán hắn gần chết.
Hắn còn chưa nói lời nào.
Sau đó gánh vác bêu danh dê xồm.
Tam trưởng lão đại khái muốn lấy hơn trăm triệu mặt tâm sự với hắn.
Cha hắn nương đại khái sẽ đi đến Mộ gia, để bọn họ cuối tuần này thành hôn.
Nguyên nhân kéo đến một tuần, đại khái vẫn là để hắn dưỡng thương.
Một đời anh danh hủy hoại chỉ trong chốc lát.
"Lục thiếu gia?" Mộ Tuyết tới gần Lục Thủy, hiếu kỳ gọi.
Không biết Lục Thủy đang nghĩ vớ vẩn gì.
"Xem ra Mộ tiểu thư đối với bản thân thiếu năm cân thịt cũng rất đau lòng, muốn đi vào tìm lại." Lục Thủy bình tĩnh mở miệng.
Sau đó mang theo Mộ Tuyết vào Hoa Vũ Tuyết Quý.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy phía trước, nghiến nghiến răng.
Rốt cuộc là ai đau lòng?
Bất quá nàng vẫn đi theo ngay lập tức.
"Thiếu gia, Thiếu nãi nãi." Hoa Quý cho tảng đá ăn Linh thạch xong liền thấy Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Đương nhiên chào hỏi ngay lập tức.
"Sản phẩm mới, lấy hai cái." Lục Thủy chỉ vào sản phẩm mới nói thẳng.
"Hai cái?" Hoa Quý giải thích nói:
"Sản phẩm mới là phần hai người, Thiếu nãi nãi cùng thiếu gia nếu ăn không nhiều, có thể gọi một cái cùng nhau ăn là được."
"Ta có tiền." Lục Thủy nói thẳng.
Hoa Quý: "..."
Cuối cùng nàng chỉ có thể đồng ý.
Thiếu gia đã nói có tiền, nàng còn dám nói cái gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất