Chương 908: Lục thiếu gia, có phải ngươi bị đánh rồi không? 2
Lục thiếu gia, có phải ngươi bị đánh rồi không? 2
Lâm Hoan Hoan im lặng, nàng đã gặp tiểu nữ hài này rất nhiều lần:
"Ngươi lại trộm đi ra ngoài, ca ca ngươi sẽ nhanh chóng bắt ngươi trở về."
"Bánh bao của ca ca." Tiểu nữ hài nói với Lâm Hoan Hoan.
"Ta lại không đoạt bánh bao của ngươi, ta mua nổi." Nói Lâm Hoan Hoan đi mua ngay bánh bao.
Mua cho tới khi nào xong thì thôi, thuận tiện mang theo tiểu nữ hài kia cùng đi.
Nàng không thích tiểu nữ hài này.
Mặc dù tiểu nữ hài này chỉ biết nói một câu, nhưng tính vũ nhục đặc biệt mạnh.
Nàng có một lần nhìn chằm chằm vào bánh bao của tiểu nữ hài này.
Tiểu nữ hài này vẫn nhớ kỹ chuyện này.
Thấy được nàng chính là giấu bánh bao.
Ngốc ngốc ngơ ngác.
Không bao lâu Lâm Hoan Hoan thấy ca ca cô bé này chạy tới.
Trong âm thanh Phương ca ca áy náy và cảm tạ, Lâm Hoan Hoan chạy đi làm.
Chỉ là càng chạy càng cảm giác thân thể là lạ.
"Sẽ không nhiễm bệnh chứ?"
Nàng trước kia chưa bao giờ có cảm giác này.
Bất quá phải đi làm thôi.
…
Sơ Vũ bọn họ trở về, Kiều Càn cũng dự định trở về.
Mặc dù thời gian còn kém một ít, nhưng hắn muốn trở về sớm.
Không thể chờ thúc lại trở về.
Như vậy mới có thể để bọn họ biết, mình đã cúi đầu.
Không có ý nghĩ khác.
Đến nỗi Băng Thủy Cơ bên kia, hẳn cũng kém không nhiều.
Hắn bên này muốn thời gian đến sớm, nhưng cũng không thể quá sớm.
Bất quá có thể ở phụ cận Kiều gia chờ lệnh.
Hắn muốn đi bán ít đồ, trưa mai xuất phát trở về.
Dù sao lúc kia có vé xe.
Bất quá vì lý do an toàn, hắn không ngồi thẳng xe lửa tới Kiều gia.
Thậm chí tính cả đường cũng không ngồi.
Vạn nhất sẽ gặp được đám người muội muội của hắn.
Cho nên ngồi ở phương hướng ngược nhau, sau đó đường vòng trở về.
Đây là biện pháp ổn thỏa nhất.
Hắn chọn lộ tuyến tương đối lệch, cho nên hôm nay chuẩn bị đồ vật kỹ càng, sau đó trên đường lại trì hoãn một hai ngày, cuối cùng có thể chờ thời gian tốt nhất trở về.
Không thể quá rõ ràng.
Rất nhanh hắn sẽ đến đến một siêu thị, là ở một bên khác của Thu Vân tiểu trấn.
Sẽ không gặp phải nhóm người muội muội của hắn.
Nếu như hắn không đoán sai, muội muội hắn những người kia hẳn đều bị tổn thương.
Rất không có khả năng ra ngoài.
Bất quá cẩn thận một chút luôn tốt.
Sau đó hắn mua thật nhiều đồ vật bên trong siêu thị.
Lần này không phải là đồ vật phổ thông, dù sao cũng phải tu luyện.
Khi hắn mua xong tất cả mọi thứ, liền tìm quầy thu ngân dự định tính tiền.
Không bao lâu, hắn thấy quầy thu ngân có ba khu.
Có một chỗ người đặc biệt ít, hai nơi khác tương đối nhiều người.
Kiều Càn nhìn xuống, nhiều người chính là hai vị tiên tử khá đẹp.
Mà ít người, là một… Cô gái mập nhỏ.
Kiều Càn gặp cô gái mập nhỏ rất nhiều lần.
Kỳ thật hắn cảm giác gặp được cô nàng tiểu bong bóng cũng không phải là chuyện tốt gì.
Rất gây cho người chú ý.
Bất quá người ít, hắn thích.
Cho nên hắn vẫn mang theo đồ vật đến chỗ cô gái mập nhỏ bên kia tính tiền.
Lâm Hoan Hoan cảm thấy đi làm ở đây rất nhẹ nhõm.
Mỗi ngày người tới bên chỗ nàng không nhiều.
Duy nhất cảm thấy mình béo một chút cũng có ưu thế.
Người khác tính tiền đều thích tìm người xinh đẹp.
Chỉ là, không làm người vui vẻ được.
Suy nghĩ một chút còn rất khó khăn.
Mộ tiểu thư nói rõ ràng, ngũ quan nàng rất đẹp.
Chỉ là hàng bánh bao chính là hàng bánh bao, cùng hàng yêu diễm không có bất kỳ khả năng so sánh gì.
Nàng nhiều tỷ tỷ như vậy, xấu nhất…
Được rồi, không có xấu nhất, đều là xinh đẹp.
Có đôi khi Lâm Hoan Hoan cảm thấy nàng là nhặt được.
Lúc nàng nghĩ lung tung, có cái gì bày ở trước mặt nàng, trong lúc nhất thời nàng hồi thần, lập tức đi vào trạng thái làm việc.
Đối với công việc nàng vẫn rất chân thành, bằng không thì lão bản đã sớm đuổi nàng.
Dù sao quá dễ dàng.
Hai vị nhân viên khác nhìn, cũng không biết là cao hứng mới tốt hay là khó chịu mới tốt.
"Có hội viên không?" Lâm Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Sau đó Lâm Hoan Hoan liền có chút ngoài ý muốn.
Nàng phát hiện người trước mắt này nàng đã gặp qua.
Là người cụt tay thường xuyên bị nàng đụng.
"Không có."
Kiều Càn nhẹ giọng mở miệng.
"Nha."
Lâm Hoan Hoan gật đầu, sau đó tiếp tục công việc của nàng.
"Hết thảy một viên tam phẩm Linh thạch." Lâm Hoan Hoan nói.
Kiều Càn gật đầu, sau đó từ trên người lấy ra Linh thạch.
Chỉ là lật một chút, lông mày liền nhíu lại.
Hắn đếm, phát hiện Linh thạch không đủ.
Hết thảy có chín viên Nhị phẩm Linh thạch, thiếu một viên.
Kiều Càn đặt Linh thạch ở trên quầy, sau đó tìm kiếm ở trên người số Linh thạch còn lại.
Cuối cùng phát hiện, trên người hắn đã không còn Linh thạch.
Kiều Càn cúi đầu có chút xấu hổ, tính toán tốt, nhưng không biết khâu nào sai.
Lâm Hoan Hoan nhìn Kiều Càn trong lúc nhất thời cũng có chút xấu hổ.
"A, đúng rồi." Lâm Hoan Hoan lấy ra một tấm phiếu ưu đãi:
"Đầy một viên tam phẩm Linh thạch, có thể giảm giá 90%."
Nói rồi nàng đưa phiếu ưu đãi cho Kiều Càn, nói:
"Một viên tam phẩm Linh thạch có thể đạt được một tấm phiếu ưu đãi, cho nên cho ngươi."
Kiều Càn vẻ mặt kinh ngạc tiếp nhận phiếu ưu đãi.
Trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào.
"Tốt rồi, có phiếu ưu đãi, vậy thu ngươi chín khỏa Nhị phẩm Linh thạch." Lâm Hoan Hoan tiếp nhận Kiều Càn Linh thạch và phiếu ưu đãi nói.
"Tốt rồi, hóa đơn của ngươi." Lâm Hoan Hoan trực tiếp tính hết nợ.
Kiều Càn: "..."
Như vậy có thể chứ?
Xem ra không có vấn đề gì, nhưng luôn cảm giác có chút không đúng.
Bất quá hắn vẫ gật đầu cảm tạ:
"Đa tạ."
"Hoan nghênh lần sau hân hạnh chiếu cố." Lâm Hoan Hoan mỉm cười.
Đối mặt với người này, nàng vốn rất hổ thẹn.
Giúp đối phương giải trừ một chút xấu hổ cũng không có gì.
Cánh tay của thiếu niên xác thực rất làm người tự ti.
Nàng về sau còn muốn gả cho kiểu người này.
Tính khí tốt thì được, vạn nhất tính tình hư, không cao hứng liền đánh nàng.
Tuổi già làm sao bây giờ?
Lâm Hoan Hoan không muốn gả đi.
Sau đó Kiều Càn mang theo đồ vật rời khỏi siêu thị, hắn muốn chờ đến mai rời nơi này.
Muội muội của hắn liên hệ hắn, hẳn cũng đang ở đây một hai ngày.
Lúc đi ra, hắn cũng nhìn thấy nhóm người muội hắn đi ra.
Đến nỗi tổ gia gia, hẳn cũng không sớm như vậy.
Cuối cùng hẳn sẽ ra ngoài, dù sao Băng Nguyên tuyết vực bên kia, có vẻ bọn họ như rất xem trọng.
Bên kia hẳn có cái gì đó mà hai bên cùng chung lợi ích.
—— ——
"Lục thiếu gia, còn muốn tiếp tục ăn không?"
Mộ Tuyết ở quảng trường Lục gia lại tiếp tục lấy ra trứng gà.
Lúc Lục Thủy ăn quả thứ nhất, nàng lại cầm một quả
Nàng chuẩn bị một rổ.
Không lo lắng Lục Thủy ăn không đủ.
Lục Thủy nhìn trước mắt trứng gà trong lúc nhất thời vô pháp nói rõ
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Tuyết nói:
"Vì sao hôm nay Mộ tiểu thư lại chuẩn bị nhiều trứng gà như vậy?"
Không bình thường, Mộ Tuyết nếu không nghe thấy phong thanh, không có khả năng chuẩn bị nhiều trứng gà như vậy.
"Hôm nay cảm thấy Lục thiếu gia sẽ té ngã nên đặc biệt chuẩn bị." Mộ Tuyết cười nói với Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, sau đó dùng tay đặt ở trên chỗ sưng bên hốc mắt.
Tiếp đó Chữa Trị Thuật không ngừng thi triển.
Bất Diệt Tiên Thể cũng đang điên cuồng vận chuyển.
Sau đó máu ứ đọng trên mặt Lục Thủy lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được hồi phục.
Cuối cùng lưu lại một chút vết tích khó mà biến mất.
Cái này có lực lượng của cha hắn, hắn xoá không được.
Xoá hết sẽ không bình thường.
Chờ tốt rồi không sai biệt lắm, Lục Thủy liền nhìn Mộ Tuyết nói:
"Mộ tiểu thư, ta tốt rồi."
Mộ Tuyết: "..."
Giờ khắc này nàng nắm chặt nắm đấm, muốn trực tiếp đánh mặt Lục Thủy sưng lên.
Sau đó nàng đưa rổ cho Lục Thủy nói:
"Vậy những thứ này cho Lục thiếu gia ăn."
Lục Thủy: "..."
…