Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 916: Chết Bần Đạo Không Chết Đạo Hữu 1

Chương 916: Chết Bần Đạo Không Chết Đạo Hữu 1


Chết Bần Đạo Không Chết Đạo Hữu 1
Hai người bắt Lâm Hoan Hoan nhìn thấy Kiều Càn đột nhiên xuất hiện với vẻ cảnh giác.
Đối phương xuất hiện rất đột ngột. Các nàng không chắc đối phương đến đây để làm gì. Thực lực càng khó nói. Tóm lại, trước tiên cứ thăm dò một chút. Nếu như là người của Lục gia, thì lui.
Cho đến trước mắt, các nàng cũng chỉ là tát người vài cái, không hề bỏ quan sự tồn tại của Lục gia.
Lực lượng như ẩn như hiện.
Người cột cao tóc đuôi ngựa định lên tiếng hỏi thăm.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy sức mạnh của đối thủ, Kiều Càn đã biết muốn nói gì. Phải đánh đòn phủ đầu, nếu không, để đối thủ ra tay trước sẽ quá muộn. Hai tên tứ giai, hắn có thể chạy thoát hay không mới là vấn đề.
Nhưng, cần nói gì đây?
Trong đầu Kiều Càn không ngừng suy tư, cuối cùng, vào trước lúc đối phương phản ứng thì lên tiếng, giọng nói bình tĩnh:
"Ta tới tìm nàng."
Kiều Càn chỉ vào Lâm Hoan Hoan, nói.
Lâm Hoan Hoan nhìn Kiều Càn đột nhiên xuất hiện, nhất thời không có kịp phản ứng. Sau đó nghe thấy đối phương đến tìm nàng, nàng lại càng không hiểu
Đối phương nhận ra nàng?
Không thể nào?
Đến hai người kia còn chưa nhận ra được, khí tức cũng không đúng.
Hai người kia hơi nhướng mày, hành động của đối phương khiến các nàng có chút khó hiểu. Nhưng trong lòng đang đề phòng nên không dừng hành động lại.
Phải biết, có khả năng người này biết Cửu công chúa bọn họ đã hạ lạc.
Như vậy thì, người áo đen là đồng bọn của người này?
"Ngươi là đồng bọn của nàng ta?" Nữ tử tóc cao hỏi.
"Đồng bọn? Thì ra ta có đồng bọn?" Trong lòng Lâm Hoan Hoan có chút chấn kinh. Nàng không biết mình còn có đồng bọn đấy.
Kiều Càn không biết những người đnag xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn nhất định phải để những người mang lòng kiêng kỵ.
Nếu nói là đồng bọn có vẻ như sẽ chỉ khiến các nàng có ý ra tay thôi.
"Không, nàng là bằng hữu của Lục thiếu gia, ta chỉ nghe lời của Lục thiếu gia đến tìm nàng mà thôi." Kiều Càn đáp.
Ở Thu Vân tiểu trấn, những người này kiêng kị cái gì nhất?
Đối phương kiêng kỵ nhất không phải những thế lực lớn khác mà là Lục gia. Bằng hữu của thiếu gia Lục gia, dù ít hay nhiều đối phương sẽ không dám làm loạn. Nếu như từng trải nghiệm một kiếm kia thì chắc chắn đối phương tuyệt đối không dám có ý nghĩ gây loạn.
Mà hai người kia trong nháy mắt vừa nghe được câu này, Kiều Càn đã thấy họ lui về sau một bước nhỏ.
Các nàng đã chứng kiến một kiếm kia. Nếu không phải vậy thì đã không sợ hãi đến thế.
Rất tốt, đối phương sẽ không không ra tay bất chợt.
Trong lòng thở phào một hơi, nhưng Kiều Càn vẫn không dám có một chút thả lỏng nào. Hắn hiểu được, đến cả người đồng hành bên hắn đều có thể chỉ trong nháy mắt công kích. Thì nói chi là những người xa lạ này.
"Ngươi biết thiếu gia Lục gia?" Nữ tử buộc đuôi ngựa nhìn về phía Lâm Hoan Hoan, hỏi.
Nếu đối phương thực sự là bằng hữu của Lục thiếu gia, vậy thì các nàng phải nghĩ cách rời đi. Muốn bắt Cửu công chúa phải cẩn thận chút. Nếu không làm vậy, sẽ chết lúc nào không hay.
Kiều Càn hơi căng thẳng nhìn Lâm Hoan Hoan, nếu như đối phương quá ngu xuẩn, hắn cũng chỉ có thể quay người chạy.
Lâm Hoan Hoan nhìn nữ tử buộc tóc đuôi ngựa, nói:
"Lục thiếu gia? Ta với hắn chỉ mới nói chuyện với nhau vài lần, ta không quen hắn."
Kiều Càn: ". . ."
Cô nói thẳng là có quen chẳng phải tốt rồi sao?
Nhưng điều này cũng nói lên một điều là nàng thật sự có quen biết Lục Thủy.
Buộc đuôi ngựa thấy có chút may mắn, xem ra không phải người có quan hệ tốt với Lục Thủy. Nhưng nhanh thôi các nàng liền nhíu mày lại.
Bởi vì Lâm Hoan Hoan lại mở miệng:
"Nhưng là. Ta cùng Lục thiếu gia vị hôn thê, Mộ tiểu thư rất quen. Mộ tiểu thư dạy ta tu luyện, cho ta mượn 500 triệu. Còn nói cho ta biết làm sao sinh tồn, hiện tại các ngươi đem ta đánh thành dạng này. Chờ lấy Mộ tiểu thư mang người của Lục gia tìm đến đi. Đúng, Mộ tiểu thư bây giờ đang ở Lục gia. Các ngươi xong. Ngay cả ta cũng dám đánh như vậy. Coi ta là đống cát đúng hay không? Trái một chút, phải một chút. Có bản lĩnh để cho ta gọi điện thoại."
Lâm Hoan Hoan kêu to.
Lần này, nữ tử buộc tóc đuôi ngựa có chút bối rối.
Mộ tiểu thư ở Lục gia, các nàng biết. Đối với những người không thể chọc vào, các nàng hỏi thăm rất rõ. Người qun biết với Mộ tiểu thư, các nàng cũng đã loáng thoáng nghe đến. Có người tên là Đông Phương Trà Trà. Là kiêu nữ của Đông Phương gia.
Người này là Đông Phương Trà Trà?
Nhìn không giống.
Bất kể là ai, tóm lại không thể tiếp tục tra hỏi nàng ta nữa.
Không chút do dự, hai nữ tữ buộc tóc đuôi ngực và tóc ngang vai liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng rút lui.
"Rất xin lỗi, chúng tôi nhận nhầm người, đây là một chút tấm lòng áy náy. Sau này không gặp lại."
Hai người ném ra hai bình đan dược rồi nhanh chóng ngự kiếm rời đi.
Lục gia cũng không đến mức truy sát các nàng. Đương nhiên, lúc rời đi, các nàng tiện tay giải thoát giam cầm cho Lâm Hoan Hoan. Lần sau phải cẩn thận một chút.
Bị Cửu công chúa bày trò. Đúng vậy, các nàng cảm thấy việc này là kế sách của Cửu công chúa cố ý bày ra. Cửu công chúa học xấu rồi.
Lâm Hoan Hoan nhìn hai người kia rời đi. Nàng nhẹ nhàng thở ra. Vẫn là Mộ tiểu thư tốt. Không ở đây nhưng vẫn có thể che chở cho nàng. Người tốt như vậy, đến hôn nhân cũng tốt. Thế giới rất công bằng. Mộ tiểu thư tốt như vậy, gả cho Lục thiếu gia cũng rất xứng với nàng.
Tất nhiên Lâm Hoan Hoan biết người thực sự cứu nàng là ai. Đó là cái người bị cụt tay. Nàng từng gặp đối phương nhiều lần, có khi còn suýt chút nữa khiến hắn bị liên lụy bị người nhà của nàng bắt. Nếu bị như thế, lòng tự trọng của đối phương chắc chắn phải chịu tổn thương rất nhiều. Thân là một người tàn tật, một khi mất đi tự tôn, muốn lấy lại là quá khó khăn. Cho nên nàng rất áy náy.
Sau đó, nàng muốn cảm ơn người kia. Dù sao sự thật vẫn là đối phương đã cứu nàng. Nhưng khi Lâm Hoan Hoan quay đầu lại thì nhận ra chỗ đó đã chẳng còn ai.
"Xong, chắc chắn là do hắn cảm thấy cô nàng béo là mình là đại tai tinh."
Lâm Hoan Hoan cúi đầu tự nhủ.
Nàng đâu có muốn hại đối phương và cũng không phải cố ý làm vậy.
Sau đó, nàng chợt sửng sốt, nàng nhận ra hiện giờ là phiên bản xinh đẹp chứ không phải cô nàng mập.
"Nói vậy có nghĩa là cô mập như mình không phải tai tinh, nhỉ?"
Mặc dù tự thuyết phục là vậy nhưng Lâm Hoan Hoan vẫn cảm thấy áy náy. Chờ lần sau có gặp lại thì nàng sẽ đưa cho hắn một quyển khuyến mãi vậy.
. . .
Kiều Càn rời đi.
Hắn không có ý định ở lại. Khi đế nhà ga hắn đã kiểm tra. Không có người đi theo, vả lại không phải ai cũng có thể cảm giác được hắn.
"Hẳn không vấn đề gì."
Kiều Càn đứng ở trong một góc nhỏ. Lúc này, hắn đnag mặc áo choàng đen, đầu đội mũ. Có rất ít người có thể nhìn thấy hắn. Cảm giác được thì càng không thể. Bởi vì đây là áo choàng Lục Thủy cho hắn.
Tất cả mọi người làm tay chân cho Lục Thủy đều có một chiếc áo choàng như này. Có thể che giấu được tất cả cảm giác. Thậm chí có bói toán cũng không thể tính ra. Thứ này đúng là thiên cơ pháp bảo của che giấu.
Nhưng nó chỉ là một thứ Lục Thủy chế tác tùy ý mà thôi.
Nhưng cũng có một số người bói mà họ không thể tránh được. Ví dụ như cái vị mà Sơ Vũ nói cho hắn biết kia. Nghe nói là đại nhân vật có thể giúp đỡ Lục Thủy.
Khi xe Kiều Càn sắp đến, hắn đột nhiên thấy hai người. Một cái người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm và một vị phu nhân xinh đẹp. Nam rất mạnh, còn nữ nhân thì có vẻ yếu ớt.
"Cha mẹ?" Kiều Càn ngạc nhiên.
Sao cha mẹ hắn lại tới đây?
Sau đó hắn lập tức nhớ đến việc muội muội hắn đạt được cơ duyên lớn. Tổ gia gia có lẽ còn chưa đi ra, cần bảo hộ. Về sau Kiều Càn không quan tâm gì nhiều đến mọi chuyện nữa, dù sao hắn cũng chỉ là một tên thiếu gia vô dụng. Hắn cảm thấy thẹn với cha mẹ hắn.
Cuối cùng Kiều Càn cúi đầu bước vào xe lửa.
Đường đi là tự chọn.
Hắn, chỉ muốn còn sống.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất