Chương 93: Nhất Niệm vĩnh Hằng, Nhìn Vạn Thế
Keng!
Tiếng kiếm vang lên, song kiếm ra khỏi vỏ.
Kiếm ra ý động, kiếm khí hội tụ thành một.
Tiếp theo đó, là hào quang vạn trượng, hào quang vừa xuất hiện phong vân thay đổi.
Chân Vũ và Chân Linh cũng bắt đầu chuyển động, song kiếm hợp bích bay thẳng đến chỗ hòa thượng.
Lông mày hòa thượng nhíu chặt, hắn cảm thấy hai người kia khí thế hoàn toàn khác nhau, không chỉ như thế, thực lực còn uy hiếp hắn.
Hòa thượng không thể không nghiêm túc đối đãi.
La Hán pháp tướng bị phá, mở lại cần một chút thời gian, nhưng hắn không ngại gì.
Chân Vũ và Chân Linh tốc độ rất nhanh, thời khắc bọn họ chờ chính là lúc đối phương không thể mở La Hán pháp tướng.
Sau đó Chân Vũ và Chân Linh vung kiếm tới, lúc thanh kiếm thứ nhất rơi xuống, dị tượng xuất hiện, long ngâm phượng minh, long phượng trình tường.
Long phượng xen lẫn tấn công hòa thượng.
Đùng!
Sức mạnh khổng lồ đụng vào nhau, hòa thượng bị đánh bay thẳng ra ngoài.
Ánh mắt hòa thượng lộ ra vẻ kiêng kị, công kích của song kiếm mạnh hơn hắn ta dự đoán.
“Là vì dị tượng, không thể để cho bọn hắn rơi kiếm.”
Ý nghĩ chợt lóe lên, hòa thượng dự định chủ động xuất kích, toàn thân hắn bao phủ kim quang quyền giống như La Hán.
Là kim cương La Hán quyền.
Nháy mắt sau đó hòa thượng phóng tới chỗ Chân Vũ Chân Linh, Chân Vũ Chân Linh cũng bắt đầu vung kiếm thứ hai.
Dị tượng của thanh kiếm thứ 2 cũng xuất hiện, quang ám giao thế, âm dương giao hội, lưỡng cực song sát.
Đùng!!
Lại là một tiếng vang thật lớn.
La Hán quyền va chạm với song kiếm, sức mạnh còn dư lan truyền trong nháy mắt.
Răng rắc một tiếng.
La Hán quyền xuất hiện một vết rách, tay hòa thượng bắt đầu đổ máu.
Hòa thượng gia tăng cường độ, sức mạnh phong bạo cuộn trào, hai bên đều bị sức mạnh đẩy lui.
“Sức mạnh trở lại, phải cố hết sức.”
Hòa thượng có chút sửng sốt, nhưng lập tức phóng ra pháp tướng, công kích ngay.
Lần này chỉ là kim cương pháp tướng, nhưng hắn không đợi được La Hán pháp tướng.
Chân Vũ Chân Linh không hề dừng lại trực tiếp vung ra kiếm thứ ba.
Giờ khắc này Húc Nhật Đông Thăng, Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt.
Nhật nguyệt đồng huy.
Nhật nguyệt song kiếm rơi thẳng vào pháp tướng kim cương trên người hòa thượng, sau đó pháp tướng bị phá, song kiếm chém thẳng về phía hòa thượng.
“Bất Động Minh Vương.” Thời khắc mấu chốt hòa thượng chắp tay trước ngực, mở ra Bất Động Minh Vương thân.
Keng!
Song kiếm rơi lên trên người hòa thượng, nhưng không chém xuống hòa thượng.
Dù thế Chân Vũ Chân Linh không ngạc nhiên, bọn họ đặt tay còn lại lên chuôi kiếm, trầm giọng nói:
“Thí tiên giết ma.”
Trong nháy mắt song kiếm chợt lóe lên, Chân Vũ Chân Linh cũng vụt qua, bọn họ cùng nhau xuất hiện sau lưng hòa thượng.
Cả hai đưa lưng về phía đối phương, không ra tay nữa.
Đến nước này Chân Vũ Chân Linh để song kiếm vào vỏ.
Chỉ là vừa mới vào để kiếm vào vỏ Chân Vũ đã quỳ một chân trên đất phun ra một ngụm, hắn bị thương không nhẹ.
Hòa thượng khó tin nhìn về phía trước:
“Tiên Đình Song sênh kiếm?
Khinh địch.
Hự a a a a!”
Tiếng kêu thống khổ vang lên, toàn thân hòa thượng bị vết rách bao trùm, sau đó Phịch một tiếng, hòa thượng vỡ ra như tia sáng.
Ánh sáng tan hết ở đây không còn hòa thượng nữa.
Chỉ là trong lúc ánh sáng tan đi, xung quanh đột nhiên dừng lại.
Phép biến hóa, nhất niệm vĩnh hằng.
Nhất niệm chính là một thế giới, thế giới này cũng chỉ có ý niệm của hòa thượng, không ai có thể đột phá nhất niệm này.
Bên trong nhất niệm không có lực sát thương, nhưng niệm của hòa thượng có thể có hai lựa chọn.
Một là chạy khỏi nơi này, hai là tìm người ký sinh.
Tuy nhiên sau một giây suy nghĩ, hòa thượng đã có quyết định, chạy khỏi nơi này thứ chờ hắn ta chỉ có cái chết, nếu ký sinh ở đây vẫn có cơ hội sống tiếp.
Chỉ cần cơ duyên đầy đủ có lẽ còn có có thể tu thành chính quả.
Một khi tu được chính quả mới, có thể mở ra kiếp sau lần nữa.
Rất nhanh hòa thượng nhìn về phía Lục Thủy.
Đây là vì không có biện pháp lựa chọn.
“Người này cực kỳ yếu, ký sinh với hắn là ít bị phát hiện nhất.
Hơn nữa thiên tư không phải là ngu dốt, thân phận không thấp, thích hợp nhất.”
Hòa thượng niệm bằng tốc độ nhanh nhất phóng tới chỗ Lục Thủy.
Lục Thủy đứng ở đó không nhúc nhích, thoạt nhìn không có chút năng lực phản kháng nào.
Rất nhanh hòa thượng niệm vọt vào mi tâm Lục Thủy, hắn muốn ký sinh cùng linh đài, ẩn dưới thức hải.
Chờ đợi cơ duyên kiếp sau.
Sau khi niệm của hòa thượng đi vào mi tâm Lục Thủy, Lục Thủy vốn dĩ đang bất động, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
......
Trong thức hải.
Sau khi hòa thượng xông vào, muốn tìm chỗ bí mật ở trong thức hải của Lục Thủy.
Chỉ là vừa mới vào, hắn đã có loại cảm giác kỳ quái, phảng phất như mình bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, thân hình niệm có chút bất ổn.
Tò mò nên hắn kiểm tra xung quanh.
Rất nhanh hắn ta đã thấy trên cao có một thanh niên ngồi, khóe miệng của cậu nhếch lên lộ ra một nụ cười quan sát hắn ta.
Đột nhiên trong lòng hòa thượng nảy sinh một tia sợ hãi.
Hắn không thể nào hiểu được mình thấy gì.
Sau đó hắn ta nghe thấy được người ngồi phía trên cao truyền đến âm thanh hài hước:
“Cảm giác nhìn thấy ta thế nào?”
Nghe được câu này, trong đầu hòa thượng đùng một cái, trống rỗng, sau đó hắn ta cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Bụp!
Niệm của hòa thượng nổ tung.
Mà trong lúc nổ, cuối cùng hắn cũng biết mình thấy gì.
Đó là niệm mênh mông bàng bạc, rộng lớn vô biên.
Đó là niệm mà hòa thượng vĩnh viễn không thể nào lý giải, đó là niệm lại là vạn sự vạn vật.
Hắn từng vào Phật quốc, nhưng toàn bộ niệm trong Phật giống niệm này như hai giọt nước.
Niệm này giống như niệm của chúa tể.
Hòa thượng bị sợ hãi bao trùm như điên cuồng, trong chớp nhoáng hắn bị đánh bay ra ngoài.
Bên ngoài, niệm của hòa thượng lại ngưng kết một lần nữa, hai tay của hắn ôm đầu, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi vô tận.
“Không thể nào, không thể nào, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, tại sao có thể như vậy?
Chuyện này sao có thể?”
Sợ hãi đã biến thành tất cả, tâm trí hòa thượng tan vỡ.
Mặc dù tâm trí hòa thượng tan vỡ, nhưng xung quanh vẫn trong phép nhất niệm vĩnh hằng.
Lục Thủy nhìn hòa thượng, bình tĩnh mở miệng nói:
“Nhất niệm trăm năm, có thể thấy sinh lão bệnh tử của người thường.
Nhất niệm ngàn năm, có thể thấy nguyên nhân kiếp diệt của tu sĩ.
Nhất niệm vạn năm, có thể thấy tiên phật hưng suy biến hóa.
Nhất niệm vĩnh hằng, có thể thấy thiên địa vạn thế.
Cho nên, ngươi thấy được ta.”
Giờ khắc này niệm của hòa thượng đình chỉ điên cuồng, đình chỉ sợ hãi.
Hắn quỳ gối trước mặt Lục Thủy, lễ bái.
Nhất niệm vĩnh hằng của hắn ta, thấy được chúa tể.
“Nhân quả từ đâu tới, duyên tới duyên đi, nhân ngươi dựng lên, quả do ngươi gánh chịu.” Giọng Lục Thủy truyền tới.
Hòa thượng dập đầu lạy ba cái, hắn không có cách nào mở miệng, không cách nào suy xét.
Nếu mở miệng, như tự suy ngẫm, đó chính là sợ hãi.
Sau cái dập đầu cuối cùng, nhất niệm vĩnh hằng bắt đầu tan đi, niệm của hòa thượng cũng tại tiêu tán, mọi thứ bắt đầu trở về hình dáng ban đầu.
Lũ người Chân Vũ Chân Linh hồi phục tinh thần rồi, thì nhìn thấy có bóng dáng tiêu tan trước mặt Lục Thủy.
Thân hình đó dường như đang bái lạy gì đó.
Chân Vũ Chân Linh nhăn mày lại, bọn lập tức đi tới trước mặt Lục Thủy nói:
“Thiếu gia ngài không sao chứ?”
Lục Thủy lắc đầu, tất nhiên hắn không có việc gì.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Phương Đông Trà Trà.
Phương Đông Trà Trà nhìn thấy lục thủy nhìn sang, không thể làm gì khác hơn là lấy ra một đống linh thạch, nói:
“Tất cả ở đây.”
Mặc dù rất kinh ngạc hòa thượng bị giết, nhưng chung quy là họ vẫn được cứu, tạ lễ vẫn phải cho.
Hương Dụ dạy, Hương Dụ nói rất đúng.
Lục Thủy đưa tay cầm một khối linh thạch tam phẩm, nói:
“Tại sao các người ở đây?”
“Chúng tôi đến Lục gia tìm em họ Lục Thủy, hắn không thích sống với ai không chơi cùng, hắn nhìn thấy tỷ tỷ ta đây, chắc chắn sẽ rất vui.” Nói đến ý này Đông Phương Trà Trà rất hứng khởi, gương mặt hưng phấn.
Lục Thủy giật giật khóe mặt:
“Thật sao?”
--------
Dịch: MB_Boss