Chương 932: Lục Thủy đã coi Mộ Tuyết là thê tử 2
Lục Thủy đã coi Mộ Tuyết là thê tử 2
"Vẫn nên xem xét văn hiến đi." Nhạc Phong nói.
Nhiếp Hạo cảm thấy, nếu Nhạc Phong dám gặp Thiên Nữ chưởng môn, hắn liền dám ở dưới núi chờ Nhạc Phong.
Thiên Nữ tông phụ thuộc tông môn, có không ít cường giả, cùng Tố Loan tiền bối có đôi khi là dựa vào lí lẽ biện luận.
Nhưng chỉ cần Tố Loan tiền bối nói một câu, vậy cũng chỉ có thể để Chưởng môn đến nói rồi.
Sau đó một đám người chính là:
"Chưởng môn nói rất đúng."
"Chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần quấy nhiễu Chưởng môn."
"Tố Loan tiên tử nói có lý."
Cùng Thiên Nữ chưởng môn thương lượng?
Đó cũng là quỳ trước rồi thương lượng.
Tố Loan kỳ thật cũng sợ.
Tóm lại Nhạc Phong cùng Nhiếp Hạo một mực chú ý Thiên Nữ tông, biết Thiên Nữ tông kinh khủng nhất chính là ai.
Không thể trêu vào, chỉ có thể tránh.
"Cùng chúng ta đến nơi này đi." Tố Loan nói với Nhạc Phong bọn họ:
"Chỉ là có đáp án cần ngay nhnh chóng báo cho chúng ta."
"Đương nhiên." Nhạc Phong gật đầu.
Rất nhanh bọn hắn liền được Tố Loan cùng Tố Nhiễm đưa đến nơi tàng thư.
Chính là nơi trước đó bọn hắn vụng trộm chạy vào.
"Quý phái có nơi tàng thư khác không?" Nhạc Phong tò mò hỏi.
"Ngươi nhìn qua, không tìm được đáp án đúng không?" Tố Nhiễm vừa nói.
Nhạc Phong: "..."
Nhiếp Hạo: "..."
Những người này nói chuyện sao không nói logic gì hết vậy?
Theo Nhạc Phong, hắn hỏi vấn đề cũng không phải là vấn đề đáng được suy nghĩ sâu xa.
Càng sẽ không để những người khác liên tưởng hắn từng tới đây.
Dù sao rất nhiều tông môn có nơi tàng thư đặc sắc.
Giấu thư tịch trân quý nhất.
Có văn hiến, có công pháp.
Hắn hỏi một câu rất bình thường.
Bây giờ Tố Nhiễm nói ra lời này, logic không đúng.
Tố Loan nhìn Nhạc Phong bọn hắn, không có hỏi nhiều, mà chỉ nói:
"Trừ chuyện này, các ngươi còn có chuyện gì khác sao?
Nếu như không có có thể lật xem ở đây.
Thiên Nữ tông không có tàng thư dư thừa.
Nếu có minh xác ghi chép, Chưởng môn và Nam Bắc trưởng lão liền có thể biết rất rõ ràng."
Rất có đạo lý, Nhạc Phong cảm thấy mình vẫn nên ở chỗ này đọc sách một đoạn thời gian.
Cũng may không ảnh hưởng gì.
Chỉ là chính sự muốn làm:
"Chúng ta còn có một việc, có quan hệ với Tố Nhiễm tiên tử."
Nhạc Phong nhìn về phía Tố Nhiễm tiếp tục nói:
"Tố Nhiễm tiên tử còn nhớ rõ ở Mê Vụ quần đảo từng chiếm được một quyển sách tên là « Ma Thần truyện ký » không?
Không biết còn ở đó hay không?"
"Cái này?" Tố Nhiễm trực tiếp lấy ra quyển sách đó.
Cũ kỹ, lại có chút không tầm thường, hẳn là bản thật.
Có chút suy đoán xong, Nhạc Phong lập tức nói:
"Không biết tiên tử có thể bỏ những thứ yêu thích không?"
Tố Nhiễm nhìn về phía sư tỷ nàng, kỳ thật quyển sách này đối các nàng mà nói không có bất kỳ tác dụng gì.
Nhưng chính là không muốn bán cho Nhạc Phong những người này.
"Có thể nói một chút muốn quyển sách này có tác dụng gì không?" Tố Loan hỏi.
"Căn cứ vãn bối suy đoán, gần đây Thiên Nữ tông giao dịch với chúng ta thiếu cẩn thận, hoặc là nói đối với chúng ta ý thiếu một chút thành ý.
Hẳn các ngươi cũng nhận được bàn giao của Tử Y thần nữ?" Nhạc Phong không có ý định quanh co lòng vòng, cầm được thư tịch là biện pháp dễ dàng nhất.
Cũng có thể nhìn thấy biện pháp ẩn tàng văn hiến hay không.
"Có ý gì?" Tố Loan nhíu mày.
Thần nữ đại nhân xác thực đã thông báo, lời Nhạc Phong ý tứ mà nói, bọn họ cũng nhận bàn giao như vậy?
Mà đối phương thế mà có thể đoán được nhiều như vậy từ một chút hành vi của các nàng.
Có phải có chút đánh cược không?
"Tiền bối hẳn phải biết chúng ta đang làm việc cho ai." Nhạc Phong chân thành nói.
Đúng vậy, Nhạc Phong xác thực có đánh cược.
Chỉ cần đối phương biết hắn đang làm việc cho ai, như vậy chẳng khác nào hắn đoán đúng.
"Cho nên, là vị kia muốn quyển sách này?" Tố Loan hỏi.
"Vâng." Nhạc Phong gật đầu.
Tố Loan giao sách cho Nhạc Phong nói:
"Chúng ta chỉ có một yêu cầu, nếu như có chuyện cần hai vị hỗ trợ, hi vọng hai vị đừng chối từ.
Đương nhiên, khẳng định là trong phạm vi năng lực, sẽ không mang đến chuyện lớn nguy hiểm gì.
Chỉ một chuyện."
"Được." Nhạc Phong nhận lấy sách đáp.
"Vậy không quấy rầy hai vị nữa." Nói Tố Loan dẫn theo Tố Nhiễm rời đi.
Nhạc Phong cùng Nhiếp Hạo nhìn hai vị này rời đi.
"Cứ như vậy đã đạt được rồi?" Nhiếp Hạo hiếu kỳ nói.
"Trả ra đại giới không nhỏ." Nhạc Phong thu hồi sách, sau đó bắt đầu tìm sách đọc.
"Đối phương rõ ràng muốn coi chúng ta thành tin tức lái buôn."
Nhiếp Hạo không hiểu:
"Chỉ một việc?"
"Nếu các nàng sau này có hỏi một số việc, vừa vặn chúng ta biết thì có thể nói sao?" Nhạc Phong hỏi.
"Thu phí." Nhiếp Hạo nói.
"Cho nên."
"..."
…
"Sư tỷ, sách của ta cứ cho bọn hắn như vậy?" Bên ngoài Tố Nhiễm hỏi.
"Về sau cùng Nhạc Phong tiếp xúc nhiều một chút, ăn phải lỗ vốn trở về để chính mình tỉnh lại.
Đối với ngươi mà nói có không ít chỗ tốt." Tố Loan mở miệng nói.
"..."
Tố Nhiễm sửng sốt, Chỉ là cũng hiểu rõ, nhưng cảm giác sư tỷ nàng đang mắng nàng.
"Vậy nếu như ta không chỉ không chịu thiệt, còn kiếm được nữa?" Tố Nhiễm hỏi.
"Vậy càng phải tỉnh lại, mà còn phải tỉnh lại lâu một chút." Tố Loan nhìn Tố Nhiễm nói.
Tố Nhiễm: "..."
Dường như bị mắng thảm hại hơn.
"Tốt rồi, ta đi tìm Chưởng môn nói hạchuyện ngày hôm nay, mà Hải yêu muốn tới, cũng phải chuẩn bị một chút.
Trùng cốc hẳn cũng sắp đến, không biết là cường giả cấp bậc gì." Nói rồi Tố Loan xoay người rời đi.
Hôm nay Nhạc Phong nói chuyện làm nàng rõ ràng Trùng cốc cố kỵ.
Việc này cũng cần cùng Chưởng môn nói một chút.
Có lẽ Chưởng môn sẽ biết.
Chỉ là trước khi đi, nàng lại nhìn Tố Nhiễm một cái:
"Trước tiên có thể cảnh tỉnh một chút chuyện mới vừa xảy ra.
Chỉ là có một ít ngươi có thể là đúng, có lẽ bọn họ tiến vào tàng thư các.
Ngươi không đến nỗi đang nói mò chứ?"
Tố Nhiễm: "..."
————
Ngày thứ hai, Mộ Tuyết và dì Đường đi trên đường.
"Dì Đường sắp phải trở về sao?" Mộ Tuyết nhẹ giọng hỏi.
"Ừm, vốn là đi theo phụ thân ngươi tới thương thảo vấn đề kia, mà rất nhiều thứ đều đã định rồi.
Kiểu dáng thiếp mời cũng định ra.
Chuyện còn lại, cuối năm thương thảo tiếp." Dì Đường nhẹ giọng mở miệng.
Lúc này Nhã Lâm cùng Nhã Nguyệt đều ở bên người.
Nhã Nguyệt đương nhiên yên tĩnh nghe.
Thuận tiện nhìn Nhã Lâm có lạc mất hay không.
Nhã Lâm đang đuổi Hỏa Vân Thú.
Tinh lực dùng không hết.
Nàng không rõ, Nhã Lâm làm sao cứ hoạt bát như vậy.
Nàng khi còn bé cũng không như vậy, Mộ Tuyết tỷ cũng không phải như vậy.
Trước kia Mộ Tuyết tỷ âm trầm.
Cũng không dám tới gần.
"Lần này cũng thuận tiện tới nhìn ngươi một chút, Chỉ là có thể thấy được Lục gia rất xem trọng ngươi." Dì Đường nhìn Mộ Tuyết.
Nàng trước đó đã định tới.
Chỉ là phu quân nàng không đến mà thôi.
"Còn chưa gả tới, hiện tại chỉ đang làm khách." Mộ Tuyết giải thích.
Dì Đường cười cười.
"Đúng rồi, ta phát hiện hoa trước đó mang tới đều không có ở trong viện ngươi."
"Ở trong viện Lục thiếu gia."
Dì Đường sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh.
Đúng, Mộ Tuyết cuối cùng cũng phải chuyển vào viện Lục Thủy.
"Ngươi rất thích Lục thiếu gia." Dì Đường cảm khái.
"Lục thiếu gia cũng rất thích Mộ Tuyết tỷ." Nhã Nguyệt xen vào một câu.
Mộ Tuyết cười không nói.
Dì Đường cũng không nói gì thêm.
Nàng nhìn Nhã Nguyệt nói:
"Về sau cũng gả một người ngươi thích, còn thích ngươi."
"Ta còn chưa trưởng thành." Nhã Nguyệt lập tức nói.
"Ngươi còn muốn sau khi thành niên liền lấy chồng?" Dì Đường trừng Nhã Nguyệt.
Nhã Nguyệt: "..."
…