Chương 943: Bổn tọa xem như phù rể 1
Bổn tọa xem như phù rể 1
Chạng vạng tối.
Mộ Tuyết đi bên ngoài nhà ga.
Cũng không phải đón nnhà ga người tới.
Mà là Lục Thủy tới phải đi qua nhà ga.
Nàng ở chỗ này chờ Lục Thủy.
Bọn hắn cũng không có ở tại Lâm Hoan Hoan ở chỗ đó cung điện.
Chủ yếu là không tiện lắm.
Cùng loại hoàng gia, ra ra vào vào đều phải kiểm tra.
Cho nên Lâm Hoan Hoan trực tiếp an bài cho bọn hắn ở bên ngoài.
Đến lúc đó nàng sẽ đi ra tìm Mộ Tuyết bọn họ là được, không cần làm phiền đi vào.
Chỉ có một hai ngày.
Mà bên ngoài đương nhiên có nơi ở.
Băng nguyên Vực chủ chiếm đất làm vua, sao có thể để cung điện của mình ở đất hoang không người?
Chung quanh đương nhiên có thành trấn.
Nhà ga ngay trong thành trấn.
Nơi này có đình cho mọi người đứng chờ trong đấy, có thể ngẫu nhiên né tránh tuyết rơi.
Mộ Tuyết ở chỗ này chờ đợi, Đinh Lương và Chân Linh núp ở phía sau.
Dù sao cũng là Lục Thủy, các nàng dễ dàng làm bóng đèn.
Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ đã quen thuộc hoàn cảnh.
Trà Trà am hiểu thám hiểm.
"Sớm một ngày."
"Sớm một ngày không tốt sao? Ngươi có thể đi học trễ hơn một ngày."
"Ta không cảm thấy lên lớp không tốt, chỉ có Tu chân giả chỉ biết viết tiểu thuyết kia mới có thể ngốc đến mức tránh trong phòng viết tiểu thuyết."
"Đến đây, dựa theo thiết lập, hiện tại ngươi đang câm điếc."
Kiếm Lạc quay đầu không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy, ba người Sơ Vũ đã đi vào Băng Nguyên tuyết vực.
Sớm một ngày.
"Đông Phương đạo hữu có vẻ như cũng đã đến." Kiếm Khởi có chút ngoài ý muốn.
Trước đây không lâu hắn đã ra khỏi cổng đá.
Ở bên trong đi dạo hết các con đường, cảm thụ một chút dấu vết tháng năm.
Gặp vài quái vật lợi hại không biết tên, giao thủ với nó.
Không có thua.
"Ta đặc biệt hỏi Kiều Dã, hình như đùi đi cùng với vị hôn thê của mình." Sơ Vũ mở miệng nói ra.
Sau đó bọn hắn đứng dưới đình.
"Là nơi này đi? Kiều Dã kêu chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ chạy tới."
Sơ Vũ bọn họ đứng phía trước Mộ Tuyết có chút xa.
Mộ Tuyết nhìn ba người này, ngược lại không có để ý.
An tâm đợi Lục Thủy tới.
Đinh Lương và Chân Linh ở phía sau nhìn chằm chằm, có người tới gần nàng, các nàng sẽ trực tiếp ra tay.
Đương nhiên, cũng không có người có thể tới gần nàng.
"Đùi đang ở bên chỗ Kiều Dã, cũng đang đi qua bên này, các ngươi nói chúng ta đợi một lát có thể nhìn thấy vị hôn thê của đùi không?" Sơ Vũ tò mò hỏi.
"Có tới cũng không biết ngươi." Kiếm Lạc liếc Sơ Vũ một cái.
"Ngươi không hiếu kỳ?" Sơ Vũ nhìn Kiếm Lạc:
"Vị hôn thê của đùi đó, đến tột cùng là nữ tử như thế nào."
"Nghe nói là người bình thường." Kiếm Khởi mở miệng nói.
Bọn hắn hoặc nhiều hoặc ít từng nghe nói đến.
Dù sao sau khi biết Đông Phương Hạo Nguyệt chính là Lục Thủy, bọn họ đã hiểu rõ tình hình bên dưới.
Cho nên bọn họ rất hiếu kì vị hôn thê của Lục Thủy.
"Trước kia ta từng nghe nói đến tên nàng, ta nhớ lúc đầu thiên phú của nàng rất cao, về sau đột nhiên hoàn toàn mất hết tu vi." Kiếm Lạc mở miệng nói.
Lúc trước kia nàng đặc biệt tìm hiểu một chút về đối thủ cạnh tranh.
"Ngươi từng gặp?" Sơ Vũ tò mò hỏi.
"Không có, nghe nói từ nhỏ nàng không hề ra khỏi cửa, căn bản không quen biết người nào.
Khả năng cách có chút quái gở." Kiếm Lạc giải thích nói.
"Xuỵt!" Sơ Vũ lập tức che miệng Kiếm Lạc, sau đó nhìn bốn phía.
Sau đó nhìn thấy Mộ Tuyết.
Còn may là người bình thường.
"Ngươi chớ nói lung tung." Sơ Vũ lập tức nhắc nhở.
"Phi, phi, phi." Kiếm Lạc đánh rớt tay Sơ Vũ, vẻ mặt lãnh ý.
Nàng nhìn Sơ Vũ, không nói một lời.
"Nhìn cái gì? Ngươi có xinh đẹp bằng ta không?" Sơ Vũ trực tiếp hỏi.
"Có bệnh." Kiếm Lạc quay đầu.
Thần kinh quá nhạy cảm, sao có thể bị nghe được chứ? Vị hôn thê của Lưu Hỏa lại không ở bên cạnh họ.
Lúc đầu Mộ Tuyết không thèm để ý những người bên cạnh này, chỉ an tâm chờ đợi Lục Thủy trở về.
Bất quá chẳng qua nhìn một chút, nàng liền biết những người này một người đặc biệt hơn một người, thiên phú một người cao hơn một người.
Nhưng lại không có quan hệ gì với nàng.
Không cần để ý tới.
Chỉ là những người này nói chuyện có vẻ như cũng không kiêng kị gì, nàng không muốn nghe cũng có thể nghe được, sau đó nghe một hồi liền cảm giác có chút không đúng.
Vị hôn thê của đùi trong miệng bọn họ, sao lại giống nàng vậy?
Hoàn toàn mất hết tu vi, còn có chút quái gở.
Trước kia còn là đại tiểu thư rất lợi hại.
"Nói đến chờ một lát không chỉ có vị hôn thê của đùi, thì làm sao để phân biệt?
Nhận lầm cũng không tốt." Sơ Vũ cảm thấy cần chú ý một chút.
"Mộ tiểu thư kia hoàn toàn mất hết tu vi, hiện tại nhìn qua chính là người bình thường.
Băng Nguyên tuyết vực gần như đều là ma tu, không có người bình thường.
Nhìn thấy người bình thường, không chừng chính là vị hôn thê của Đông Phương đạo hữu.
Điểm ấy mà tư duy cũng không được, còn viết tiểu thuyết, trí thông minh của nhân vật phản diện bởi vì ngươi mà trực tiếp hạn chế đến mức cao nhất." Lời nói của Kiếm Lạc mang theo đao nhọn.
"Người bình thường?" Sơ Vũ quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết.
Cảm thấy không có khả năng.
Kiếm Lạc Kiếm Khởi cũng nhìn Mộ Tuyết một cái.
Sau đó cũng cảm thấy không có khả năng.
Sao có thể vừa đụng phải một người bình thường là đúng luôn chứ?
Chuyện này có tỉ lệ quá cao.
Mộ Tuyết không có hành động, nàng nghe được.
Vị hôn thê của đùi này đại khái chính là nàng.
"Dựa theo thời gian bọn họ sắp tới đây rồi." Kiếm Khởi mở miệng nói.
"Yên tĩnh chút, nhìn xem là dạng kỳ nữ gì, đừng làm mất mặt.
Các ngươi là thế lực lớn, còn là thiên chi kiêu tử, ném mặt mũi rất đau đớn.
Ta không lo lắng.
Ta là người không có thanh danh." Sơ Vũ nói.
Sau đó ba người nhìn về phía trước, mong mỏi.
Đợi một lát xem xem bắp vị hôn thê của đùi là tồn tại cỡ nào.
Mộ Tuyết có chút quái dị nhìn ba người này, bất quá nàng cũng không để ý, yên tĩnh chờ đợi Lục Thủy đến.
Xem ra Lục Thủy đi ra ngoài ngoài, cũng có quen biết mấy người.
Chờ một hồi.
Kiếm Khởi bọn họ liền thấy có người tới.
Chính là Kiều Càn và Lục Thủy.
Lục Thủy đang nhìn cửa lớn Nguyệt Chi Quốc Độ.
Đối với tình huống của Nguyệt Chi Quốc Độ đã biết đại khái.
Tóm lại hắn tùy tiện đi vào trong đó.
Có nhất niệm vĩnh hằng ở đó, hắn không cần để ý thứ gì.
Trừ Mộ Tuyết.
Cho nên, Mộ Tuyết không thể đi vào.
Chỉ cần Mộ Tuyết không đi vào, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi.
Lục Thủy hắn không để ai vào mắt.
Bất quá được nửa đường, Kiếm Khởi bọn họ nói sẽ đến đây.
Lục Thủy nhìn đồng hồ, cảm giác không sai biệt lắm, nói với Mộ Tuyết, liền định đi phụ cận nhà ga tụ hợp.
Kiều Dã cũng để Kiếm Khởi bọn họ chờ ở phụ cận nhà ga.
Sau đó khi Lục Thủy tới, trong lúc nhất thời có chút không rõ.
Kiếm Khởi bọn họ làm sao đều đang chờ ở bên kia.
Còn tốt khoảng cách khá xa, không trò chuyện.
Bằng không thì rất nguy hiểm.
Có trời mới biết bọn hắn sẽ trò chuyện những gì.
Lục Thủy đi tới, cách Kiếm Khởi bọn họ thêm gần một chút.
Lúc Lục Thủy đến gần, đám người. Kiếm Khởi lập tức động, mặc dù không thấy được vị hôn thê của Lục Thủy, nhưng không có nghĩa là sau này không gặp được.
Hiện tại không gặp được thì không gặp, luôn có một ngày sẽ nhận biết.
Nhìn xem đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Có thể gả cho đùi.
Sau đó bọn họ liền há to miệng, dự định chào hỏi, chỉ là lời còn chưa thốt ra.
Bọn hắn liền thấy Lục Thủy không nhìn bọn hắn, trực tiếp đi về phía sau bọn họ.
Sơ Vũ: "? ??"
Chuyện gì vậy?
Ba người đều có chút không hiểu, sau đó quay đầu nhìn lại.
Tiếp đó bọn hó sửng sốt.
Bọn hắn nhìn thấy Lục Thủy đi đi về phía nữ tử kia.
Là một thiếu nữ tuổi trẻ.
Nhưng đối phương đặc biệt nhất là, không có tu vi.
Không có tu vi, chính là người bình thường.
Người bình thường, không có gì.
Trọng điểm là đùi đang đi về hướng người kia, người kia cũng đang đi về phía đùi.
Phảng phất đang nghênh đón.