Chương 945: Bổn tọa xem như phù rể 3
Bổn tọa xem như phù rể 3
Sau đó Lục Thủy đi đến một chỗ bên hồ, nơi này là đất tuyết, bất quá hồ cũng không kết băng.
"Ngược lại có thể câu cá."
Vừa câu cá, vừa đọc sách, rất tốt.
Ngồi ở bên hồ buông cần câu xuống, Lục Thủy liền cầm lấy sách đọc.
Lúc trời tối, hắn nhìn thấy có một số người bay qua từ trên cao, một mực đi đến Băng Nguyên tuyết vực cung điện.
"Xem ra những người này đối với Nguyệt Chi Quốc Độ đều cảm thấy rất hứng thú."
Nội bộ Nguyệt Chi Quốc Độ có tình huống như thế nào, Lục Thủy không biết.
Nhưng những người này đại bộ phận là vì bên trong tuần hoàn bất diệt.
"Ngày mai lễ đính hôn của bọn hắn tiến hành bên nào?" Lục Thủy hỏi.
"Bên Kiều thiếu gia, buổi sáng ngày mai Kiều thiếu gia sẽ đi Băng Nguyên cung điện đón Băng Thủy Cơ, sau đó trở lại chỗ bọn họ.
Mặc dù nói là đính hôn.
Nhưng xử lý theo thành hôn.
Nghe nói là mẫu thân nhà gái cùng mẫu thân nhà trai yêu cầu.
Bằng không thì khả năng càng đơn giản." Chân Võ mở miệng nói.
Lục Thủy gật đầu, đối với cuyện này hắn tự nhiên không có gì để nói nhiều.
Hắn để ý là quá trình.
"Nhà gái không có phong tục cô dâu mang khăn à?" Lục Thủy hỏi.
"Không có." Chân Võ lập tức nói.
"Kiều Dã tự mình đi hay là dẫn theo người đi?" Lục Thủy lại hỏi.
"Dẫn người đi, là mang theo bạn bè, Kiều gia hẳn là không có ai sẽ nguyện ý bồi Kiều thiếu gia đi qua." Chân Võ biết thiếu gia bọn họ đang suy nghĩ gì.
Chính là nghĩ có nên đi xem hay không.
"Cùng Minh Dã liên hệ, thuận tiện nói tăng thêm ta." Lục Thủy nói.
Hắn không phải là người sẽ càn quấy trong hôn lễ của người khác.
Cho nên không thích hợp sẽ không đi.
Chỉ là muốn nhìn một chút hai người đào hôn gặp nhau sẽ có tình huống như thế nào.
Đến lúc đó hắn cũng có thể được sử dụng trong hôn lễ.
Dù sao hắn là lùi lại.
Có chút tương tự.
"Vâng." Chân Võ lập tức đáp.
Về sau Lục Thủy tiếp tục câu cá.
Những đại nhân kia đến đều là vì mục đích của bọn họ.
Nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn vậy thì cũng không đáng kể.
Bằng không thì tìm cho Tam trưởng lão một chút trò chơi hưu nhàn.
Lấy một địch trăm.
Ai dám không phục?
Bên ngoài chỉ có thể trông cậy vào Tam trưởng lão, sau khi đi vào thì không giống.
Nơi đó thật sự là sân nhà của hắn.
Hi vọng người ở bên trong sẽ chào đón hắn.
Nếu như bên trong còn có người.
"Thiếu gia, Kiều thiếu gia nói có thể, thời gian là vào gần buổi trưa ngày mai." Chân Võ nói với Lục Thủy.
Lục Thủy gật đầu.
Nhưng hắn cũng có chút hiếu kỳ.
Hắn đây là đang làm phù rể sao?
Tu Chân giới có vẻ như không có kiểu nói này, khi đó hắn cũng không có như vậy.
Thậm chí hắn còn không có đi Mộ gia.
Tựa như trong tộc trực tiếp mở cổng không gian, kết nối với cổng của Mộ Tuyết, đi ra ngoài chính là Lục gia.
Hắn chỉ chờ trước cửa không gian.
Sau đó nhìn thấy nữ tử đời này hắn vô pháp thả tay xuống, cũng chính là Mộ Tuyết sắp cùng hắn thành hôn.
Một khắc này bọn hắn nhìn thấy lẫn nhau, nhưng lại xa lạ.
Mộ Tuyết không cười.
Quá đáng tiếc.
"Kiều thiếu gia còn nói, tối hôm qua hắn nghe nói trong Nguyệt Chi Quốc Độ có khả năng có người còn sống sót.
Người trước kia đi ra, tựa như nghe được tiếng cầu cứu." Chân Võ bổ sung câu.
"Có người cầu cứu?" Lục Thủy có chút ngoài ý muốn.
"Đúng thế." Chân Võ gật đầu, tiếp tục nói:
"Chỉ là không có càng nhiều tin tức, mà người truyền tin tức cũng đã điên."
Lục Thủy không hỏi thêm nữa.
Đường đi tuần hoàn, có người sống ngược lại là bình thường.
Nhưng có người cầu cứu, liền không bình thường.
Đại khái là tuần hoàn bên trong đã bị phá hư.
Nếu không phải thì là thất bại.
Tuần hoàn đã bất diệt.
Cái này không sai, không bị phát hiện, vấn đề cũng không lớn.
Bị phát hiện thì không nói được.
Chẳng hạn như Cửu chưởng quản thiên địa độc nhất quyền hạn.
Nhìn xem nàng có quản hay không.
Nhưng bây giờ nàng đã vẫn lạc, hẳn không có quản chuyện này.
Đương nhiên, Lục Thủy mặc kệ.
Thế giới phát triển ra sao, hắn xưa nay không để ý.
Chỉ có một ít chuyện hắn nhìn không được, mới có thể ra tay.
Lấy lớn hiếp nhỏ?
Hắn đâu thèm cái này, dù sao thấy ngứa mắt thì sẽ biến mất.
Chẳng hạn như cách làm của Hắc Bạch song vương kia.
Về sau Lục Thủy không để ý nữa.
————
Ngày kế tiếp.
"Lục thiếu gia, không phải ngươi muốn đi Kiều gia sao? Nên thức dậy." Lục Thủy trợn tròn mắt nghe tiếng đập cửa.
Hắn đứng dậy nhìn thời gian, vẫn chưa tới thời gian rời giường đọc sách.
Lục Thủy: "..."
Hôm qua Mộ Tuyết bị hắn kéo cừu hận kéo điên rồi?
Nhưng rất nhanh Lục Thủy cảm thấy được có tử khí lắc lư.
Trong nháy mắt, hắn bị hù đến.
Đúng rồi.
Nhớ tới.
Nơi này không phải Lục gia, gần đây hắn kéo rất nhiều cừu hận.
Mộ Tuyết là người có tính tình nóng nảy.
Kết hợp lại, chính là... lúc nào nàng cũng có thể động thủ đánh người.
Mau dậy, đi nơi nhiều người đứng.
Lục Thủy không nói hai lời mở cửa.
Sau đó Lục Thủy nhìn thấy Mộ Tuyết đang bưng cháo.
"Lục thiếu gia, bữa sáng của ngươi." Mộ Tuyết mang theo nụ cười.
Lục Thủy nhìn trời, còn chưa sáng.
"Mộ tiểu thư không ngủ được?"
"Thức dậy sớm."
Sau đó bọn hắn ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn điểm tâm.
Lục Thủy tự nhiên sẽ không ăn một mình.
Lần này Mộ Tuyết còn chuẩn bị hai cái bát.
"Ta phát hiện một sự kiện, Hoan Hoan có khả năng quen biết Kiều gia thiếu gia." Mộ Tuyết ăn cháo, nhỏ giọng nói với Lục Thủy.
Dường như hai người lại nói bí mật nhỏ gì đó.
"Quen biết?" Lục Thủy có chút hiếu kỳ.
Không nghe nói bọn hắn quen biết.
"Ở Thu Vân tiểu trấn." Mộ Tuyết ăn điểm tâm, sau đó mở miệng nói:
"Hoan Hoan nói, nàng ở tiểu trấn gặp một người cụt tay.
Cho nên nàng biết tay cụt là dạng gì, cũng biết tay cụt không tiện.
Nhất là người tay cụt dễ dàng tự ti."
Lục Thủy suy nghĩ, trước đó vài ngày ở Thu Vân tiểu trấn hình như cũng chỉ có Kiều Dã là người tay cụt?
Hắn chỉ biết một người như thế.
Cho nên hai người kia thật sự có khả năng gặp được?
"Đối phương là có cảm nhận gì?" Lục Thủy rất hiếu kì.
Hắn rất muốn biết Lâm Hoan Hoan có ý gì với Kiều Dã.
Mộ Tuyết có ý nghĩ gì về hắn, hắn không muốn biết.
Xác suất lớn chính là trái một quyền, phải một vòng, lại đấm móc.
Lần trước ở nhà Mộ Tuyết, nhìn qua Mộ Tuyết động thủ tập luyện.
"Không có gì, chỉ cảm giác rất hổ thẹn, hình như đụng phải đối phương rất nhiều lần.
Lòng tự trọng đều săos bị nàng đụng không còn." Mộ Tuyết nghĩ nghĩ, hiếu kỳ nói:
"Bọn họ có phải rất hữu duyên không?"
"Cảm giác đúng là vậy." Lục Thủy gật đầu.
Nếu như người bị đụng kia thật sự là Kiều Dã.
Vậy hai người kia thật sự là hữu duyên.
Cùng nhau đào hôn đến Thu Vân tiểu trấn, đông đụng một cái tây đụng một cái.
Chỉ trách thời gian quá ngắn.
Bằng không thì bọn hắn đã bỏ trốn.
Tốt, khả năng tương đối thấp.
Chờ sau khi ăn xong, Mộ Tuyết đứng dậy nói:
"Phải đi giúp Hoan Hoan chuẩn bị, lấy chồng rất phiền phức."
Lúc này Đông Phương Tra Tra thò đầu vào, trên đầu nàng có một đóa hoa, là Đậu Nha:
"Chị dâu, ngươi ở đây à, chúng ta có phải nên xuất phát rồi không?"
Trà Trà cũng sẽ không ngủ nướng, có đôi khi thậm chí nàng còn không ngủ được.
Mà nàng sẽ không làn người thêm phiền phức.
Chỉ cần bảo nàng mấy giờ thức dậy, nên thức dậy liền sẽ thức dậy.
Vốn là không thông minh lắm, làn người ta thêm phiền phức sẽ bị chán ghét, còn dễ dàng chọc nguy hiểm.
Hương Dụ dạy.
Đều đúng.
Đưa Mộ Tuyết tới cửa, Lục Thủy cất bước đi đến Kiều gia.
Vậy liền cũng sớm đi qua đó.
Không biết bên Kiều Dã là tình huống như thế nào.
Có sốt sắng không.