Chương 964: Ta chính là ánh sáng duy nhất 1
Ta chính là ánh sáng duy nhất 1
Trên dưới Trùng cốc đều có chút khẩn trương.
Bọn hắn cúi đầu, không dám xem xét.
Có thể nhìn được loại giao chiến cấp bậc này, không nhiều.
Cố chấp nhìn, chính là tự tìm chết.
Có điều rất nhiều đệ tử Trùng cốc cảm thấy không hiểu sao Trùng cốc lại thành ra như này.
Trước đây rõ ràng là Trùng cốc đi bắt nạt người khác.
Thế nhưng tháng này đã liên tục bị đánh lên cửa hai lần.
Cái này…
Có chút khó tin.
Mà người đàn ông trung niên, thân là người đứng đầu chỉ sau Lão tổ, trong lòng đang cực kì sốt ruột.
Hắn mặc dù không cách nào tham gia chiến đấu, nhưng hắn biết, Lão tổ đang ở thế yếu.
Giống như vô số thiếu niên vào lần đầu gặp Thần Nữ, rõ ràng cảnh giới còn cao hơn một chút, nhưng chính là đánh không lại đối phương.
Đều đã đến cấp bậc Đại Đạo Thiên Thành, sao có thể tùy tiện vượt cấp như vậy được?
Cố Chính Phong cảm thấy, Thần Nữ của Thiên Nữ tông này không chơi nổi.
Đương nhiên, mồ hôi lạnh của hắn đang không ngừng chảy.
Lần này rốt cuộc là tại ai?
Không cần phải nói, chính là ba người kia.
Thật đúng là đáng chết, toàn bộ tông môn đã bị bọn hắn hại thảm rồi.
Đến nhà thăm hỏi còn không biết lễ phép?
Lễ phép một chút đã không đến mức này.
Ầm!!!
Lúc này, trời đấy vang lên tiếng động dữ dội.
Băng tuyết bao trùm một vùng lớn vỡ nát, côn trùng của Trùng cốc cũng vì vậy mà chết không ít.
Một vài đệ tử thậm chí còn ngất đi.
Khí tức đại đạo như thác nước tràn từ trên chín tầng trời xuống.
Lão tổ thật mạnh.
Cố Chính Phong cảm khái.
Không mạnh, bọn hắn đã sớm mất mạng.
Ầm!!!
Bất chợt, một vệt sáng lao về phía bọn hắn bên này.
Ầm!
Va chạm mạnh khiến mặt đất phá toái, để lại một cái hố sâu.
Nhóm người Cố Chính Phong cũng bị đánh ra xa.
Ở phía trước, sức mạnh đại đạo vẫn đang tàn phá bừa bãi.
Bọn hắn nhất thời không dám áp sát quá gần
Cũng không phải là sợ sức mạnh kia, mà là sợ bị cuốn vào trận chiến.
Đó mới thật sự là muốn mạng.
Không bao lâu sau, sức mạnh đại đạo bắt đầu tiêu tán.
Cả đám người Trùng cốc đều nhìn về phía hố sâu.
Bọn hắn có một dự cảm bất thường.
Nếu như trong này là Lão tổ của bọn hắn, vậy nghĩa là Trùng cốc có thể sẽ phải nhận đả kích cực lớn.
Mà những người như bọn hắn, không nhất định có thể sống sót.
Mà nếu như là Thần Nữ, vậy…
Trùng cốc đại khái sẽ không còn.
Tóm lại, từng người bọn hắn đều mặt xám như tro, căn bản không biết nên làm thế nào.
Vì sao bọn hắn luôn trêu chọc phải người không nên chọc chứ?
Cố Chính Phong hối hận.
An nhàn lâu, ngồi trên vị trí cao lâu, khiến sự tự tin của hắn tăng cao.
Rất nhanh sau đó, bọn hắn đã thấy rõ, trong cái hố to, là Lão tổ của bọn hắn đang quỳ một chân trên đất.
Trên người có vài vết thương.
Nhưng dù đã bị thương, sức mạnh quanh thân lão vẫn đang tăng lên, căn bản không ai có thể lại gần.
Đại Đạo Thiên Thành và Cửu giai Chứng Đạo căn bản không cùng một cấp độ.
Nhưng lại luôn có người phá đi cảm giác tầng thứ này.
"Cảm giác không kém quá nhiều.” Một cô bé che dù đáp xuống bên rìa hố to.
Nàng nhìn người ở bên trong, vẻ mặt bình tĩnh ung dung.
Giống như chưa từng động tay qua.
“Nếu như ta chịu liều mạng, ngươi chưa chắc đã thắng ta đâu.
Uy năng của Đại Đạo Thiên Thành, chắc chắn vượt qua ngươi.” Lão tổ của Trùng cốc nhìn chằm chằm vào Nhị Trưởng lão, vẻ mặt không cam tâm.
Bản thân là Đại Đạo Thiên Thành, thế mà lại thua.
Còn muốn lão thăng cấp đến mức nào mới có thể thắng?
Đời này còn thăng được nữa sao?
Lão biết, Đại Đạo Thiên Thành đã là cuối cùng, căn bản không thể tiến thêm được nữa.
Nhưng người khác làm thế nào để tiến thêm một bước ở Đại Đạo Thiên Thành, lão không biết.
Có thể đi đến một bước này, phải nói là rấy có tố chất.
Cứ như vậy thua, lão có chút không chịu được.
Đối phương mới Cửu giai Chứng Đạo, vậy nếu là Nhập Đạo Thiên thành thì còn đánh thế nào?
"Ngươi nói đúng, Đại Đạo Thiên Thành quả thật có chút khác biệt, ta dù có thể gao thủ với các ngươi, nhưng giết thì xác thực sẽ có chút khó khăn."
Nhị Trưởng lão gật gật đầu.
Đại Đạo Thiên Thành quả thật rất khó đánh
"Trùng cốc các ngươi còn có không ít tài nguyên đúng không? Nhiều như vậy, nhớ chia hai phần ra ngoài."
Nói xong, Nhị Trưởng lão liền che ô, quay người rời đi.
Tuyết lớn vẫn còn rơi, mà thiếu nữ cầm ô kia đã dần biến mất trong tuyết.
"Ngươi… ngươi là đang nằm mơ sao, hai phần?
Sao ngươi không cần nhiều lên?
Cho ngươi mặt mũi đúng không?"
Lão tổ của Trùng cốc gầm thét với đất tuyết.
Mà vừa lúc này, bầu trời xuất hiện một vết nứt, từ trong đó xuất hiện một thanh kiếm.
Kiếm này mang theo ánh sáng rơi xuống phía Lão tổ Trùng cốc bên này.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy kiếm, Lão tổ Trùng cốc nói không ra tiếng, cả người ngồi liệt trên mặt đất.
Trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Toàn thân lạnh run.
Mà kiếm này rơi xuống rất nhanh.
"Ta ta ta ta, ta nói là, hai hai hai phần không đủ, ta muốn muốn cho cho cho, cho ba phần.
Thật thật thật, tin tin tin ta a!!!"
Keng!
Kiếm rơi xuống đất.
Có điều cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Cái vốn rơi xuống bên cạnh Lão tổ Trùng cốc chỉ là một thanh linh kiếm cực kỳ bình thường.
Có thể tìm thấy ở khắp nơi
Nhưng mà Lão tổ Trùng cốc lại có cảm giác như mình vừa trở về từ cõi chết.
Lão tê liệt ngã sụp xuống đất, vội vàng hít thở, giống như đã rất lâu rồi chưa được hít thở không khí trong lành như vậy.
Một lát sau, Lão tổ Trùng cốc đứng lên, khí tức toàn thân tàn phá bừa bãi.
Sức mạnh đại đạo quét sạch tứ phương.
Hắn quay đầu nhìn Cố Chính Phong, vẻ mặt âm trầm:
"Cố Chính Phong, ngươi mẹ nó rốt cuộc đã làm gì?
Ngươi muốn chết thì cứ nói rõ, lão tử tức đưa ngươi đi chết.
"Lão tổ, không phải như ngài nghĩ đâu." Lúc này, Cố Chính Phong trực tiếp quỳ gối nhận tội trước mặt Lão tổ Trùng cốc.
Lão tổ trở về từ cõi chết, nếu như lão không quay về được.
Ầm!
Cố Chính Phong bị một bàn tay đập bay, Lão tổ Trùng cốc khó mà ngăn được phẫn nộ, nói:
"Lão tử đã bị sỉ nhục thành dạng này, ngươi còn mẹ nó nói với ta là không phải như ta nghĩ?
Có quan trọng không?
Lão tử bị đánh, ngươi có biết không?"
Bốp !
Lại một cái tát.
"Lão tử còn bị đe dọa, ngươi biết không?"
Bốp!
Cổ Chính Phong lại bay.
"Lão tử còn mất mặt nữa, ngươi biết không?
Bốp!
Mặt Cố Chính Phong đã lệch hẳn đi.
"Đổi thành người khác, lão tử đã đánh cho ra bã rồi."
Cố Chính Phong ngã xuống đất.
Lại bò dậy quỳ gối trước mặt Lão tổ Trùng cốc, không dám lên tiếng.
Trùng cốc nhìn Cố Chính Phong, cảnh cáo nói:
"Cố Chính Phong, đây là lần cuối cùng.
Nếu như ngươi lại chọc vào đám biến thái kia, lão tử… lão tử sẽ chạy trốn.
Ngươi tự đối mặt đi.
Về sau lão tử cũng sẽ không quản chuyện của Trùng cốc nữa.
Ngươi mẹ nó tự đi mà tặng đầu người."
Nghe được câu này, Cố Chính Phong liền sợ hãi:
"Lão tổ, ngài đừng như vậy, Trùng cốc là một tay ngài dựng nên, không có ngài sẽ không có Trùng cốc."
"Không, tiếp theo đây Trùng cốc sẽ không có ta nữa.
Mấy tháng.
Mấy tháng đi.
Lão tử đứng trước loại tình huống này hai lần.
Lão tử không chơi được nữa rồi." Lão tổ Trùng cốc rất mệt tâm.
"Lão tổ…"
Những người khác cũng lập tức quỳ xuống, việc này thật sự không phải lỗi của bọn hắn.
"Cút hết cho ta."
Sức mạnh cường đại quét sạch bốn phương tám hướng.
Nhóm người Cố Chính Phong bị sức mạnh công kích, từng người một phun ra một miệng máu tươi.
Chờ xung quanh lắng lại thì đã không còn thấy bóng dáng Lão tổ.
Có điều mọi người đều biết Lão tổ lại đi bế quan.
Lúc này, Cố Chính Phong lạnh mặt nhìn những người khác.
Khí tức sức mạnh dần hiện ra.
Tất cả mọi người: "..."
…