Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Chương 972: Phát hiện bí mật lớn của Lục 3

Chương 972: Phát hiện bí mật lớn của Lục 3


Phát hiện bí mật lớn của Lục 3
Sau đó Lục Thủy xem tiếp, nhật ký này hẳn là do Minh Nguyệt viết, đoạn thời gian kia hắn vẫn luôn đi tìm người.
Tới Minh Thổ và Tịnh Thổ, đi một chuyến tới khu vực của ma tu, ra biển, lại đi dạo Tiên Sơn một lần.
Cuối cùng, hắn vẫn luôn du tẩu ở tu chân giới.
Tận đến một ngày, hắn để Nguyệt Tộc rơi xuống Mê Vụ Chi Đô.
Lý do rất đơn giản.
Ở Mê Vụ Chi Đô thanh tịnh.
Lục Thủy lật đến trang cuối cùng.
Trên đó ghi:
Chúng ta tách ra, trí nhớ của ta bắt đầu trở nên mơ hồ, cần ghi chép lại tất cả những việc này.
Nhìn thấy dòng này, Lục Thủy cau mày lại.
‘Đây là Nguyệt viết?’
Minh không ở đây.
Như vậy khả năng cao nhất là do Nguyệt viết.
Trừ khi Minh Nguyệt chưa từng bị tách ra.
Lục Thủy lật tiếp, nhưng không thấy nói tại sao trí nhớ lại trở nên mơ hồ.
‘Được rồi, đi lên xem một chút đi, hỏi thẳng đối phương.’
Cất sách lại, Lục Thủy liền đi một đường lên trên.
Đồ của người khác, hắn không có ý định mang đi.
Nếu như là tự truyện thì sẽ trực tiếp cầm đi.
Ví dụ như « Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện »
Không thể không nói, đọc qua nhiều sách như vậy, tự truyện của Kiếm Nhất vẫn là hay nhất.
Tiếc là không có tập tiếp theo.
Truyện ký của Thần Ma Cẩu Tử mặc dù đăng nhiều kỳ, nhưng không phải cho người đọc.
Sau đó, Lục Thủy lại đi lên tầng thứ bảy.
Ở tầng thứ sáu quả thật đã biết một chút chuyện, Lục và Chân Thần Duy Nhất kia có quan hệ với nhau.
Cụ thể là gì, chỉ có thể đến Thần Vực của Chân Thần Duy Nhất xem một chút.
Sau đó lại trở về tìm ghi chép liên quan đến tổ tiên Lục gia.
Tầng thứ bảy không giống với các tầng phía dưới.
Trong mắt Lục Thủy, nơi này không có cái gì.
Trống rỗng, giống như một gian phòng bị phong bế.
Mà ở đối diện gian phòng có một cánh cửa.
Một cánh cửa rất bình thường.
Nhìn thấy cửa này, Lục Thủy tự nhiên lại nhớ lại lúc liên hệ với Minh.
Gần như giống nhau như đúc.
Dựa theo nguyên tắc cũ, Lục Thủy đi tới trước của, gõ vài cái.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa đều đều vang lên.
Tiếng gõ cửa vừa dứt, Lục Thủy liền nghe thấy có tiếng đáp lại:
“Có người?” Là giọng nữ.
Lục Thủy cười cười nói:
“Hai ngày trước, là ngươi cầu kết nối đúng không?”
Hắn lấy ra cái ghế ngồi xuống, cùng đối diện nói chuyện một chút về chuyện thời kỳ Viễn Cổ, hắn cần một chút chút thời gian.
Có điều không gian bị phong bế, hắn chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn qua cánh cửa.
Đôi khi cứ có cảm giác như mình đang bị thẩm vấn.
“Ngươi là ai?” Tiếng nói từ bên trong vang lên.
Rất bình ổn, không có cảm giác như bị chậm mạng.
Dường như sự truyền tin của đối phương hoàn toàn khác biệt so với Minh.
Minh là loại dùng mạng trong núi sâu kia, khi có khi không.
Nói được một chút đã thấy mất dạng.
Mà người này, giống như có cáp quang học, nhanh như ánh sáng vậy.
Không hề bị chậm hay ngắc ngứ.
“Ngươi muốn tìm ai?” Lục Thủy hỏi ngược lại.
Rõ ràng là vẩy nước tìm người.
Mà đối phương giống như đã có mục tiêu tìm kiếm xác định.
“Ngươi từng nghe nói về Nguyệt Tộc chưa?” Tiếng nói bên trong vang lên.
“Năm đó ngươi mang Nguyệt Tộc xuống Mê Vụ Chi Đô, tu chân giới hẳn đã không còn Nguyệt Tộc nữa mới đúng.
Ngươi là tìm người cùng nguồn gốc với Nguyệt Tộc sao?” Lục Thủy hỏi.
Minh cũng đã nói, Mộ gia và bọn hắn khả năng là sinh ra ở cùng một nơi.
Hoặc là nói tổ tiên của Mộ gia.
Có điều Mộ gia chỉ là người bình thường.
“Vậy ngươi là sao?” Người ở bên trong hỏi.
“Không phải.” Lục Thủy không định vòng vo, hỏi thẳng:
“Ngươi có phải một nửa khác của Minh, Nguyệt không?”
Lục Thủy dứt lời.
Bên trong đột nhiên trầm mặc.
Bởi vì không nhìn thấy tình huống của đối phương, Lục Thủy cũng không biết đối phương đang có biểu tình gì.
“Ngươi, đã nói chuyện qua với Minh rồi?” Một lúc sau, phía bên kia mới nói tiếp.
Trong giọng nói còn có chút kinh ngạc.
Lục Thủy cảm thấy mình đoán không sai.
“Vậy có thể nói cho ta biết, Minh không biết chuyện một nửa khác sao?” Đây chính là chuyện Lục Thủy muốn biết.
Minh biết quá ít.
Nhưng đối phương cũng đã nói ký ức mình có vấn đề.
Cũng không biết vấn đề có lớn hay không.
“Ta đúng là Nguyệt, nhưng ta không biết chuyện lúc trước, trong đầu ta, nhớ rõ ràng nhất chỉ có một việc.” Giọng nói của Nguyệt trầm xuống.
“Là gì?” Lục Thủy hỏi.
Nguyệt thế mà lại hoàn toàn mất trí nhớ, điều này khiến hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Rất nhanh sau đó, Lục Thủy liền nghe thấy bên kia trả lời:
“Minh, không thể cứu.”
“Vì sao?” Lục Thủy có chút tò mò.
Ngược lại không hề kinh ngạc.
Bởi vì hắn nhất định phải đến chỗ Minh xem.
Cái này không liên quan tới việc hắn có thể cứu hay không.
“Lục để Minh trông coi một vật, vật rất quan trọng.
Thứ này vẫn luôn ở đó, ta cảm giác được Minh đã bắt đầu quên vật này.
Hắn muốn rời khỏi chỗ kia.
Không thể rời đi.” Giọng nói của Nguyệt có chút sốt ruột.
“Minh chỉ có thể được cứu, không thể tự mình đi ra được.
Cho nên, Minh không thể cứu.”
Nghe thấy như vậy, Lục Thủy rất kinh ngạc:
“Minh đang bảo vệ cái gì?
Làm sao ngươi biết việc này còn chưa kết thúc?
Lục đã chết rồi.”
Lục chết rồi, tất cả mọi người đều biết.
“Cảm giác, loại cảm giác này còn chưa xuất hiện, thế giới thay đổi khiến Minh có năng lực liên hệ với bên ngoài, cho nên ta mới thử nhúng ta.
Minh quên mất quá nhiều, nhưng bây giờ không phải lúc cứu hắn ra ngoài.
Ngươi có thể nói cho hắn biết, giờ chưa phải lúc đi ra.
Hắn sẽ tự hiểu.”
“Ngươi chắc chắn hắn tự hiểu được?”
“Chắc chắn.” Ngừng một chút, Nguyệt tiếp tục nói:
“Bởi vì ta chính là hắn.”
Lục Thủy: “...”
Nguyệt Tộc thật khiến người ta khó hiểu.
“Minh rốt cuộc là đang trông coi cái gì? Vì sao lại phải ở đó?” Lục Thủy hỏi.
Lần sau đến Mộ gia đương nhiên có thể liên hệ với Minh, hắn muốn biết rõ ràng đại khái đã có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên, hắn cũng rất tò mò về vật mà Lục để lại.
“Ta không biết, có điều ngươi có thể tới Nguyệt Tộc, Nguyệt Tộc hẳn là có ghi chép.
Minh mới chỉ bắt đầu quên mọi chuyện, còn ta thậm chí đã quên đi chính mình.
Ta không có cách nào trả lời ngươi.” Âm thanh của Nguyệt chậm rãi vang lên.
“Nguyệt Tộc ở Mê Vụ Chi Đô, ta bây giờ không vào được.
Có manh mối nào khác không?” Lục Thủy hỏi.
Đến lúc hắn đến Mê Vụ Chi Đô, hẳn là còn một thời gian rất dài.
Một khi đi vào, sẽ tốn không ít thời gian.
Cho nên, chỉ có thể để sau.
“Mê Đô.” Giọng nói của Nguyệt vang lên.
“Mê Đô?” Lục Thủy hỏi lại.
“Ừm, Mê Đô, chỉ cần biết rõ Mê Đô là cái gì, có lẽ sẽ biết Minh đang thủ hộ cái gì.” Nguyệt nói.
Mê Đô là cái gì?
Chuyện thật đúng là khiến cho người ta hoang mang.
Hắn từng hỏi Kiếm Nhất vấn đề này.
Kiếm Nhất bảo hắn đến Mê Vụ Chi Đô xem xem.
Bây giờ để không phải đến Nguyệt Tộc, lại cần biết rõ Mê Đô là gì.
Thật đúng là làm khó hắn.
“Nếu như ta để ngươi nói chuyện với Minh thì sao?” Lục Thủy không có ý định hỏi về Mê Đô, trực tiếp muốn tìm cách khác:
“Như vậy các ngươi có thể nhớ ra gì không?”
“Ngươi có thể thử một chút, có điều trong trí nhớ của ta, cũng không quá có khả năng.” Nguyệt nói.
Lục Thủy gật đầu, được hay không thử một chút là biết.
Sau đó Lục Thủy nhớ tới ấn ký trên tay Nhã Kỳ, hiếu kỳ hỏi một câu:
“Trước đó Minh có lưu lại ấn ký trên người một người, ngươi có từng lưu lại cái gì không?”
“Ấn ký?” Nguyệt suy nghĩ một chút, nói:
“Để bọn hắn không cần cứu Minh.
Ta có thể phát giác được, Minh đã bắt đầu ảnh hưởng tới bên ngoài.
Hẳn là có người liên hệ với Minh, mà lại có khả năng nhất định có thể cứu Minh ra ngoài.
Một khi cứu ra, ta cũng không biết sẽ như thế nào.”
Lục Thủy lắc đầu, xem ra không biết được quá nhiều.
Nhưng mà ngược lại có thể liên hệ hai người với nhau.
Nếu khiến cho bọn hắn nhớ lại được thì dễ rồi.
Lục rốt cuộc đã để Minh trông coi cái gì.
Lục Thủy rất tò mò.
Có điều theo như Nguyệt nói, Mộ Tuyết chắc chắn cũng nhận được.
Chỉ là nhìn bộ dáng nàng, không có ý nhúng tay vào.
Cũng tốt.
Tránh xáo trộn kế hoạch của hắn.
Đàn bà con gái, biết nhiều như vậy làm gì, ngoan ngoãn làm cô vợ nhỏ đi.
Mộ Tuyết ngu xuẩn à.
Vợ của ta.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất