Chương 989: Chàng nghĩ con gái của chúng ta nên gọi là gì? 1
Chàng nghĩ con gái của chúng ta nên gọi là gì? 1
Giữa trưa hôm sau, Lục Thủy tạm biệt Mộ Tuyết.
“Bao giờ Lục Thiếu gia trở về?”
“Hẳn sẽ rất nhanh thôi, nếu như chuyện của Mộ Tiểu thư cần thêm chút thời thời gian, thì đến lúc đó ta đợi Mộ Tiểu thư là được.”
“Vậy Lục Thiếu gia phải nói rõ với ta.”
Lục Thủy gật đầu, đương nhiên sẽ không từ chối.
Chờ Mộ Tuyết không phải chuyện gì không vui.
Hắn rất tình nguyện.
Dù sao cũng là vợ của hắn.
“Vậy Lục Thiếu gia đi đường cẩn thận.” Mộ Tuyết khẽ nói với Lục Thủy.
Hôm nay Mộ Tuyết mặc tiên váy màu tím nhạt, tóc chỉ buộc lên đơn giản, nhìn tương đối thoải mái.
Có điều cử chỉ vẫn đoan trang ưu nhã như vậy.
Rất có khí chất Đại Tiểu thư.
Lục Thủy chăm chú nhìn thêm một chút, sau đó đi vào trong xe lửa.
Nói thật, lần ra ngoài này, Lục Thủy tương đối vui vẻ.
Để hoàn thành một mục tiêu nhỏ trong kiếp này.
Kế hoạch lớn còn phải chờ mấy tháng nữa, phải rèn luyện thật tốt.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy trên xe lửa, nhìn xe lửa rời đi.
Nàng cứ đứng tại chỗ nhìn theo, đến tận khi xe lửa biến mất khỏi tầm mắt.
Trước kia mỗi khi Lục Thủy ra ngoài, nàng đều sẽ nhớ mong, lần này thì khác, nàng chỉ ước gì Lục Thủy tranh thủ được thời gian đi ra ngoài, sau đó nàng sẽ lén lút theo sau.
Nắm đấm đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ Lục Thủy.
‘Không biết đến lúc đó, khi nhìn thấy ta, Lục Thủy sẽ có vẻ mặt gì, hẳn là rất kinh ngạc vui vẻ đi.’
Mộ Tuyết cười thầm trong lòng, sau đó xoay người trở về.
Nàng bây giờ chỉ cần đợi tin tức của Chưởng môn Thiên Nữ là được.
Theo dõi Chiến Vô Ảnh là một vấn đề rất nguy hiểm, cho nên Mộ Tuyết đặc biệt cho Chưởng môn Thiên Nữ một chút Hỗn Nguyên chi khí.
Để cho nàng không bị phát hiện ra.
Chuyện này chỉ có Chưởng môn Thiên Nữ là có thể hoàn thành.
Có điều lại ngoài ý muốn có thêm một Hải Yêu Tiểu Đào.
Có Nữ vương Hải Yêu trợ giúp, Chiến Vô Ảnh cũng không phát hiện được nàng.
Tóm lại, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn chờ Chiến Vô Ảnh xuất động, đến lúc đó sẽ bắt đầu kế hoạch đánh Lục Thủy.
Có điều thời gian liên minh cũng sắp đến, nàng cần dùng sức mạnh đi một chuyến.
Đương nhiên, đánh Lục Thủy là nàng tự mình đi.
Dùng sức mạnh rất không thú vị.
Lục Thủy chắc chắn sẽ không cảm thấy đau.
Hừ hừ!
“Lục Thủy, cứ chờ vợ của ngươi cho ngươi bất ngờ đi.”
Nếu nơi này không có người, Mộ Tuyết còn muốn ngân nga một giai điệu nhỏ, thể hiện mình đang rất vui vẻ.
…
Thiên Nữ Tông.
Tố Loan có chút bối rối, Chưởng môn hôm nay không có mặt ở tông môn.
Trong lòng có chút không chắc.
Nhất là khi những cường giả của Trùng Cốc kia vẫn đang ở lại Thiên Nữ Tông làm khách.
Thật ra bọn họ vốn nên ở lại Thiên Nữ Tông, nhưng dù thế nào bọn hắn cũng không đồng ý.
Mà Tố Loan các nàng cũng không muốn có tồn tại mạnh mẽ như vậy ở đây.
Thế nhưng thân là chủ nhà, các nàng căn bản không dám biểu thị một chút bất mãn nào.
Trùng Cốc là quyết tâm ở lại tham gia nghi thức thành lập liên minh.
Nàng không hiểu, loại chuyện nhỏ nhặt như này những người kia cũng đồng ý tham gia sao?
Một hai người tham gia thôi thì không nói, nhưng nhiều người như vậy, lại một người muốn trở về cũng không có, Trùng Cốc không cần bọn họ trông coi sao?
Trùng Cốc thật đúng là không cần bọn họ có mặt ở đó, những người này quanh năm không hề quản lý Trùng Cốc, đại đa số đều bế quâni hoặc là, nhàn rỗi.
Chuyện quản lý đã có những người khác, người trấn giữ Trùng Cốc chân chính là Lão tổ.
Lão tổ đang ở ngay tại Trùng Cốc.
Tố Loan thở dài.
“Sư tỷ, Chương môn không ở đây, trong lòng ta luôn có cảm giác sẽ không ép được những người kia.” Tố Nhiễm ở một bên nói.
“Ta cũng có cảm giác này, đừng nói là ngươi.
Đã nhìn thấy ba người Diệp tiền bối chưa?
Biết Chưởng môn không ở phía sau, cả người đều nhẹ nhàng hơn, quét dọn vệ sinh cũng lộ ra vẻ vui sướng.” Tố Loan cũng mở miệng nói.
ĐÚng vậy, Chưởng môn Thiên Nữ đối với những người khác thuộc tông môn mà nói, là thuốc an thần, còn đối với những người đắc tội Thiên Nữ Tông mà nói, chính là bùa đòi mạng.
Không có Chưởng môn Thiên Nữ ở đó, hô hấp cũng tự do hơn.
“Nam Bắc Trưởng lão dường như không bị ảnh hưởng.” Tố Nhiễm nhìn Nam Bắc Trưởng lão còn đang bận việc, nói.
“A? Có lẽ là do chúng ta đã quen với việc ăn nhờ ở đậu.” Nam Trưởng lão lập tức nói.
Tố Loan: “...”
Tố Nhiễm: “...”
Nam Bắc Trưởng lão và Chưởng môn Thiên Nữ, một chút tự giác cũng không có.
Có điều Tố Loan cảm cảm thấy, nếu không có Chưởng môn Thiên Nữ ở đây, nàng giờ có lẽ đã không còn chống đỡ được Thiên Nữ Tông.
Quá khó khăn.
Khi Chưởng môn Thiên Nữ ở đây, nàng không có loại cảm giác này.
Khó trách Chưởng môn Thiên Nữ thường xuyên nói nàng cõng nồi là ổn.
Hóa ra, thật sự là như vậy.
Tất cả đại sự, gần như đều là do Chưởng môn Thiên Nữ gánh vác trên lưng.
“Đừng suy nghĩ nhiều, qua mấy ngày nữa Chưởng môn Thiên Nữ đã quay trở lại rồi, hơn nữa trước khi Chưởng môn đi cũng đã để lại một ấn ký tạm thời, không có việc gì.
Hay là trước tiên sắp xếp cho thỏa đáng chuyện liên minh đã.” Tố Loan nói.
Tố Nhiễm và Nam Bắc Trưởng lão đương nhiên không có bất kỳ ưu tiên nào.
Lúc này, mấy người Lạc Phong cũng đang ở Thiên Nữ Tông, có thể nói là gặp phải nguy cơ lớn.
Chưởng môn Thiên Nữ không ở đây, người duy nhất trấn áp được người Trùng Cốc cũng đã rời đi.
Trùng Cốc có điên mới đi lựa chọn động thủ.
Có điều Trùng Cốc cũng không đến mức như vậy, trừ khi bọn hắn thật sự điên rồi.
Dù sao thì vẫn còn có Thần Nữ đời trước đè ép Trùng Cốc.
“Thiếu Tông chủ muốn có tin tức về Thần Nữ đời trước và Thần Nữ đời này.
Những tin tức này cũng không khó có được.
Có điều không thể vụng trộm lấy được, chỉ có thể công khai lấy.” Lạc Phong nói.
“Vụng trộm làm thì quá nguy hiểm sao?” Nhiếp Hạo hỏi.
“Nguy hiểm là một chuyện, bị đối phương cho rằng chúng ta có suy nghĩ không tốt gì, đây mới là nguy hiểm nhất.” Lạc Phong nói.
“Có điều Thiếu Tông chủ không bảo chúng ta nhìn chằm chằm Chiến Vô Ảnh nữa, có phải đã bắt đầu hành động rồi hay không?” Nhiếp Hạo rất tò mò về cái này.
Thiếu Tông chủ thật sự để bụng tới ma tu kia , nhưng vì sao, bọn họ hoàn toàn không biết.
Cũng không dám hỏi.
Bây giờ bọn hắn đã không cần chú ý tới cái này, cũng nói rõ Thiếu Tông chủ sắp ra trận.
Nhất định là chuyện lớn kinh thiên động địa.
“Chỉ có thể đợi thêm mấy ngày nữa, cân nhắc thêm.
Hẳn là sẽ dẫn tới một chút bão gió.” Lạc Phong nói.
Nhiếp Hạo cũng cảm thấy như vậy, Thiếu Tông chủ tự mình ra trận, chưa từng không xảy ra đại sự.
Chỉ xem người khác có biết hay không.
Có đôi khi chuyện thay đổi cả tu chân giới, đều là thầm lặng xảy ra.
Ví dự như chuyện Thiếu Tông chủ bọn hắn đi làm những việc kia.
Mặc dù không biết sẽ thay đổi cái gì, nhưng Thiếu Tông chủ xem ra chính là người đã làm nên đại sự.
“Nói đến đây, gần đây ta xem một vài quyển sách cổ, phát hiện ra một truyền thuyết.” Lạc Phong lấy điện thoại di động ra nói:
“Cái này?”
“Thần kiếp Tiên Đạo?” Nhiếp Hạo nhìn điện thoại của Lạc Phong, hỏi:
“Đây là cái gì?”
Truyền thuyết xảy ra vào thời kỳ cuối của Viễn Cổ, lúc đó có một đại kiếp từ trên trời rơi xuống, mạt pháp thời đại mở ra, các cường giả của tu chân giới lần lượt rơi vào thảm cảnh.
Cuối cùng, đại kiếp kết thúc.
Tu chân giới vì vậy mà sụp đổ, không gượng dậy nổi.” Lạc Phong nói.
“Đáng tin không?” Nhiếp Hạo hỏi.
Hắn nghe thế nào cũng thấy không đúng lắm.
“Không thể tin.” Lạc Phong lắc đầu, sau đó lại nói:
“Nhưng vào thời kỳ Viễn Cổ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, Thiếu Tông chủ hẳn là cũng muốn biết chuyện này.
Sự kiện kia khiến cho tam đại thế lực biến mất, cho tới bây giờ thì bắt đầu khôi phục lại.
Cho nên sau này nếu có rảnh, chúng ta có thể tiện tay tiếp tục tra về cái này.
Hẳn là sẽ có thu hoạch.”
Nhiếp Hạo không nói gì, hắn cứ làm chân chạy vặt là được.
“Nói tới cái này, Chưởng môn Thiên Nữ rốt cuộc đã đi đâu rồi?” Nhiếp Hạo tò mò hỏi.
“Khả năng cao là có liên quan tới Chiến Vô Ảnh.
Thiếu Tông chủ tự mình ra trận, Tử Y Thần Nữ đã phái Chưởng môn Thiên Nữ đi.
Đủ để chứng minh tầm quan trọng của chuyện này.” Lạc Phong thật ra rất kinh ngạc, rốt cuộc là chuyện gì đáng giá đến mức khiến hai vị này liên thủ.
Nếu rảnh có thể thử đi tìm hiểu.
Nhưng không biết vì sao, hắn cứ có cảm giác đừng nên đi tìm hiểu thì hơn.