Chương 994: Lục Thủy: Xử lý Mộ Tuyết 3
Lục Thủy: Xử lý Mộ Tuyết 3
Nhưng chuyện khiến Chiến Thần kinh ngạc chính là, trả lời hắn, lại là vô số khí tức sát phạt.
Biến hóa lớn xảy ra, vạn vật vỡ vụn.
Hỗn Nguyên Sát Lục của Mộ Tuyết lộ ra một góc.
Sự hủy diệt bắt đầu từ biên giới, lan dần ra.
Mộ Tuyết mới không nói nhảm với người này đâu.
Đánh gần chết rồi nói sau.
Đến lúc đó sẽ để Chưởng môn Thiên Nữ tra hỏi.
Hỗn Nguyên Sát Lục mở ra, thiên địa phải nhượng bộ vì sức mạnh của nàng, một cường giảo ở mức Đại Đạo, muốn giết quả thật rất phiền phức, nhưng chỉ cần là Đại Đạo giả không phải là tương đối mạnh, vậy vấn đề cũng không lớn.
Lúc này, Chiến Thần dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng, trong mắt hắn, thế giới này dường như đang bị hủy diệt, trời đất đều đang sụp đổ.
Đây là sức mạnh cấp bậc gì vậy?
Hắn chưa từng thấy qua.
Tử Y Thần Nữ so với dự đoán của hắn còn mạnh hơn.
Có điều thân là Chiến Thần Tiên Đình, vốn là thân kinh bách chiến, hắn không thể nào bị hù dọa được.
Giờ phút này, sức mạnh của Chiến Thần bắt đầu hiển lộ.
Một thanh trường thương xuất hiện trong tay hắn.
“Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thể ngăn được ta hay không.”
Sức mạnh vô cùng mạnh mẽ bắt ra, Chiến Thần phi thẳng về phía Mộ Tuyết.
Khí tức sát phạt xung quanh trực tiếp bị Chiến Thần đánh tan.
Thế như chẻ tre, sức mạnh từng lớp từng lớp tăng lên.
Thân là Chiến Thần, hắn càng đánh càng hăng.
Mộ Tuyết nhìn người trước mặt càng ngày càng mạnh này, lông mày nhíu lại, nàng đã mở Hỗn Nguyên Sát Lục rồi, thế mà vẫn không giải quyết được đối phương.
Tiếp đó nàng giơ tay lên, hơi khum tay lại, sức mạnh đen trắng bắt đầu lưu chuyển trong tay nàng.
Sức mạnh lưu động, ngưng tụ ở đầu ngón tay.
Khu vực Sát Lục, trời đất phân thành hai màu đen trắng.
Màu đen là chết chóc, màu trắng là giết chóc.
Hủy diệt, ở trên một đầu ngón tay.
Mộ Tuyết giơ tay lên, hai màu trắng đen phun trào, giết chóc tràn ngập.
Một ngón tay chỉ ra, thiên địa hủy diệt, không gian tan rã, sinh cơ lụi tàn.
Chiến Thần hơi tới gần Tử Y Thần Nữ, sức mạnh của hắn đang ngưng tụ.
Sau đó hắn nhìn thấy hai màu đen trắng, thấy được một cái chỉ tay của Tử Y Thần Nữ.
Trong chớp mắt này, hắn dường như nhìn thấy một tồn tại bên ngoài trời đất, nàng đứng ở đó, thế giới ở dưới chân nàng.
Như run rẩy, như khủng hoảng, như sợ hãi.
Mà những thứ này, chỉ chớp mắt đã xuất hiện ngay trên người hắn.
Bất thình lình đối mặt với một cái chỉ tay này.
Trong lòng hắn xuất hiện nỗi sợ hãi, nỗi khủng hoảng.
Sự khủng bố bộc phát trong lòng.
Lòng sợ hãi khiến hắn khó mà động đậy, khó mà đối mặt.
Thứ duy nhất có thể làm chính là chờ đợi cái chết.
Thế nhưng, hắn là Chiến Thần.
Giờ phút này, Chiến Thần cắn lấy đầu lưỡi, đâm một cái vào trong tâm.
Sức mạnh lại một lần nữa phun trào.
Tay cầm trường thương vốn sắp buông ra, lại nắm thật chặt.
“Bổn quân, không sợ hãi.”
Tiếng rống giận dữ vang vọng.
Trường thương vung lên, công kích Tử Y Thần Nữ.
Ầm!
Giờ phút này, sức mạnh của Chiến Thần và một ngón tay của Mộ Tuyết va chạm.
Sóng âm lan rộng.
Sức mạnh bắt đầu khuếch tán.
Đen trắng bắt đầu ăn mòn tất cả.
Răng rắc!
Trên trường thương xuất hiện vết nứt.
Tiếp đó hơi nứt vỡ, vài mạnh nhỏ rơi xuống.
“Sát Lục, Kinh Thế Nhất Chỉ.”
Mộ Tuyết thu tay về, nhẹ nhàng nói.
Sau đó quay người rời đi.
Không còn cần đánh nữa.
Có điều lần này quả thực tiêu hao rất nhiều.
Đại Đạo Giả thật sự phiền phức.
Có điều sắp được đánh Lục Thủy rồi, phiền phức cũng đáng.
Nắm đấm nàng đã chuẩn bị xong.
Sau đó, hình bóng của Mộ Tuyết biến mất tại chỗ.
Không gian nơi này vẫn bị phong bế.
Dù sao vẫn còn phải tra hỏi.
Hẳn là sẽ còn sống.
Đại khái vậy.
Đợi đánh Lục Thủy xong rồi đến xác nhận, chết thì thôi, không chết thì để Chưởng môn Thiên Nữ đến tra hỏi.
Sau đó ném cho hai người của Ẩn Thiên Tông kia.
Đưa cho Lục Thủy.
Mộ Tuyết rời đi, có điều trường thương của Chiến Thần vẫn đang tiếp tục nứt vỡ.
Từng mảnh nhỏ rơi xuống, cứ như vậy nát vụn trong tay Chiến Thần.
Loảng xoảng.
Ầm!
Nửa phần sau của trường thương trực tiếp vỡ vụn.
Mà lúc này, tay của Chiến Thần cũng bắt đầu xuất hiện vết rách, thân thể của hắn cũng từng chút một vỡ ra.
Chiến Thần chiến ý vô song trước đó, trong mắt dần bị sự hoảng sợ thay thế.
Nỗi sợ hãi tràn lan trong lòng.
Trong nháy mắt đó, hắn có cảm giác mình không phải đối mặt với con người, mà là hóa thân của giết chóc, một tồn tại có thể giết hết vạn vật sinh linh.
Nàng căn bản không phải người.
Thế giới trong mắt Chiến Thần bị hủy diệt dưới một ngón tay.
Vạn vật sụp đổ.
Kể cả chính hắn cũng đang bị tiêu diệt.
Thân thể, linh hồn, ý thức, tu vi.
Không có thứ gì có thể trốn khỏi loại hủy diệt này.
Ầm!!!
Chiến Thần trên người đầy vết rách rơi xuống đất, tim hắn vẫn đập, hắn vẫn còn đang kiên trì.
Hắn còn đang giãy dụa.
Giãy dụa trong cái chết.
— —
Lục Thủy đang ngồi đọc sách dưới tàng cây.
Chỉ là không biết vì sao lại nhìn không vào.
‘Vì khẩn trương sao?’
Khép sách lại, hắn có chút khó hiểu.
Dựa vào tuổi đời của hắn, hắn không nên có loại tâm tình này.
Cũng không phải đối mặt với Mộ Tuyết, sao hắn lại khẩn trương?
‘Có lẽ ta cũng không đủ hiểu chính bản thân mình đi, đây là nơi ta té ngã ở kiếp trước, bây giờ muốn đứng lên ở đây, quả thật có thể sẽ cảm thấy khẩn trương.’
Lục Thủy suy nghĩ trong lòng.
Dù sao thì hắn cũng không rõ rốt cuộc tu vi của đối phương là gì.
Nếu như quá mạnh.
Hoặc là nói mạnh đến mức hắn cũng không có cách nào.
Vậy hắn sẽ lại được đối phương dạy làm người.
Đây chính là vết nhơ cả đời, đúng thật là sẽ khẩn trương.
‘Lại nói, đã lâu như vậy rồi, sao vẫn còn chưa tới?’
Lục Thủy nhìn lên bầu trời yên tĩnh, thầm nhủ.
Bây giờ trời đã sáng rõ, đối phương có hơi trễ giờ rồi.
Sáng sớm tươi đẹp cứ như vậy bị lãng phí.
Có điều hắn cũng không để ý nhiều, nơi này không có ai, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Sau đó Lục Thủy cũng không định xem sách tiếp nữa.
Mà cất sách đi, đứng dậy.
Hai tay chắp đằng sau.
Khí chất, phải để đối phương biết được khí chất của mình.
Phải thong dong.
“Cất ghế đi.” Lục Thủy nhắc nhở Chân Võ một câu.
Chân Võ lập tức cất bàn ghế đi.
Chỉ là vừa mới cất bàn ghế vào, gió đột nhiên bắt đầu thổi.
Gió thật to.
Bọn hắn biết sắp xảy ra chuyện.
Mắt lập tức nhìn về phương xa.
Mây gió đất trời thay đổi, rừng cây vì gió mà rung động.
Lục Thủy đương nhiên cũng cảm thấy, có điều cái này so với cái hắn biết có hơi khác.
Kiếp trước đối phương không ra sân như thế mà?
Gió lớn?
Kiếp trước đối phương chỉ rất bình thản đi tới.
‘Đổi hiệu ứng ra sân rồi?’
Lục Thủy nghi ngờ trong lòng.
Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn bắt đầu thay đổi.
Bởi vì lúc này, trên trời xuất hiện tử khí.
‘Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại có Hỗn Nguyên Tử Khí ở chỗ này?’
Lục Thủy ngây người, cái này không giống với kịch bản, ai sửa kịch bản của hắn rồi?
Vì sao Mộ Tuyết lại xuất hiện ở chỗ này?
Ma tu đâu?
Ma tu hắn chờ đâu mất rồi?
Nhưng ngay sau đó Lục Thủy lại phát hiện ra một vấn đề còn lớn hơn.
Lúc này, từ không trung phát ra một âm thanh mờ mịt:
“Nghe nói Lục Thiếu gia đã đoạt mất pháp bảo siêu cấp của ta?”
Giọng nói thanh thúy, người khác nghe không hiểu, nhưng Lục Thủy hiểu.
Là giọng nói của Mộ Tuyết.
“???”
Ta đoạt pháp bảo của ngươi?
Cho nên, ngươi chính là ma tu ta đang đợi sao?
Là người đến dạy ta làm người sao?
Khinh người quá đáng.
Sắc mặt Lục Thủy trầm xuống.
Chân Võ Chân Linh có thể nhìn thấy rõ, Thiếu gia vốn đang chăm chú, lại đột nhiên tức giận.
Thiếu gia muốn động thủ sao?
Bọn hắn cần phải lui chưa?
Lục Thủy mở mắt ra, nhìn về phía tử khí, cười lạnh một tiếng:
“Chân Võ Chân Linh, lên, xử lý nàng.”