Chương 109: Số Điển Vong Tông
Biện pháp này khá tốt, còn cứu lại được Đường Tố Tố. Sau này bên ngoài có đồn đại Đường Nghi mưu đoạt chưởng môn gì đó đều sẽ tưởng rằng Tống gia đang trả thù, chiêu “lớn tiếng dọa người” này dùng rất tốt!
Cách này lại khiến Đường Tố Tố không được tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía Đường Nghi có vẻ hơi nhu hòa hơn, phát hiện cháu gái ruột đúng là cháu gái ruột, không uổng công mình dốc hết tâm tư nâng lên chức chưởng môn, cuối cùng vẫn nghiêng về bà cô này, người một nhà chung quy là người một nhà!
Tóm lại giờ phút này, ba người đều ý thức được rõ sự chuyển biến của Đường Nghi trong lúc nói chuyện.
La Nguyên Công trầm ngâm nói: “Chưởng môn, biện pháp này không tệ. Có điều làm vậy là hoàn toàn trở mặt với Tống gia, Tống gia sẽ có thể công khai trả thù, sau này Thượng Thanh tông muốn đặt chân ở Yến quốc chỉ e khó càng thêm khó.”
“Ta tự có quyết đoán!” Đường Nghi ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Thanh cung, trong mắt lộ ra tia kiên định chưa từng có, ôm bình rượu tiến lên phía trước, vứt lại một câu: “Dâng hương cho tổ sư gia!”
Dâng hương cho tổ sư gia? Ba trưởng lão sững sờ, hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể đi theo, đi dâng hương cho tổ sư gia lúc nào cũng không quá đáng nên không ai tiện từ chối.
Cả nhóm người đi vào Thượng Thanh cung, Đường Nghi đặt vò rượu một bên, đi đến trước tượng tổ sư gia ở chính giữa, châm ba nén hương, lại lùi ra sau ba bước, ngẩng đầu nhìn lên tấm tượng ngồi xếp bằng cao cao, nhìn chằm chằm không nói gì. Ba trưởng lão cũng lần lượt tiến lên đốt nhang, lại tiếp tục quay trở về đứng thành hàng sau lưng Đường Nghi, cùng chiêm ngưỡng thánh dung của tổ sư gia.
Đường Nghi im lặng thật lâu bỗng nhiên chậm rãi quỳ xuống, đột nhiên hành đại lễ khiến ba người phía sau ngạc nhiên. Quỳ trước tổ sư gia không có gì, có điều vốn dĩ chỉ khi trong đại điển hoặc lúc gặp chuyện gì mới phải hành đại lễ như vậy. Ngay cả chưởng môn cũng quỳ xuống, ba người bối phận mặc dù cao, cũng không thể không cùng chưởng môn quỳ xuống.
Đường Nghi hai tay cầm nhang ngẩng đầu nhìn bức tượng ngồi, gương mặt thành kính nói: “Tổ sư gia tại thượng, lịch đại tiên sư tại thượng, Đường Nghi chưởng môn đời thứ mười một của Thượng Thanh tông quỳ báo cáo tội! Nay Thượng Thanh tông lâm vào tình thế nguy hiểm, khó mà tự kiểm soát, đều trách đệ tử vô năng. Nay, thời khắc sinh tử tồn vong của Thượng Thanh tông, đệ tử xin thề trước tổ sư gia cùng lịch đại tiên sư, nhất định sẽ dốc hết sức chấn hưng Thượng Thanh tông, nếu có bất kỳ sai lầm gì, đệ tử nguyện một mình gánh chịu. Khẩn cầu trên trời có linh thiêng phù hộ!” Dứt lời nàng cúi đầu kề sát đất hành lễ ba cái.
Ba người đằng sau sắc mặt chấn động, họ đều biết Thượng Thanh tông rơi vào tình trạng như bây giờ băng dày ba thước không phải do chỉ một ngày lạnh, tuyệt đối không trách được một mình Đường Nghi, vậy mà Đường Nghi trước mặt tổ sư gia chỉ một mình ôm đồm toàn bộ trách nhiệm. Ba người nhìn nhau, cũng cầm hương dập đầu ba cái.
Đường Nghi đứng dậy tiến lên, cắm ba nén hương vào trong lư hương trên thần đàn, lại chậm rãi thối lui, chờ sau khi ba vị trưởng lão cũng cắm hương lui ra sau, nàng mới quay người đối mặt với ba người, ánh mắt nghiêm túc đảo lên mặt qua người, hỏi: “Tình cảnh Thượng Thanh tông bây giờ, ba vị trưởng lão có cách gì thoát khỏi khốn cảnh không?”
Ba người trầm mặc, nào có biện pháp gì thoát khỏi khốn cảnh chứ, nếu có thì đã sớm đưa ra rồi.
La Nguyên Công thử hỏi: “Chưởng môn định thế nào?”
Đường Nghi nói: “Biện pháp tốt không có nhưng không thể cứ ngồi trơ mắt nhìn Thượng Thanh tông tiêu vong, không thể ngồi yên chờ chết được. Nếu thật sự như vậy chúng ta sẽ là tội nhân thiên cổ của Thượng Thanh tông!”
Từ tội nhân thiên cổ nói hơi nghiêm trọng quá khiến vẻ mặt ba người đều ngưng trọng. Bởi nàng nói như vậy cũng không phải không được. Nếu thật sự để Thượng Thanh tông ngã xuống trên tay thế hệ bọn họ thì họ sẽ không còn mặt mũi nào gặp lịch đại tiên sư. Trên thực tế, hoàn toàn có khả năng này!
La Nguyên Công tiếp lời: “Chưởng môn có lời gì đừng ngại nói rõ.”
Đường Nghi liền nói: “Tình cảnh Thượng Thanh tông bây giờ ta không cần nhiều lời, cho dù không có ai giết đến tận cửa, chúng ta cũng bị cắt đứt điều kiện tranh giành tài nguyên tu luyện. Bên Tống gia kia sẽ không cung cấp tài nguyên tu luyện cho chúng ta nữa, cứ tiếp tục như vậy, cắt mất tài nguyên tu luyện rồi thì làm sao ăn nói với đệ tử bên dưới? Lòng người ở đâu? Chỉ sợ đến lúc đó bội phản không chỉ có những kẻ trước mắt kia mà toàn bộ Thượng Thanh tông sẽ hoàn toàn sụp đổ, lúc đó dựa vào cái gì mà thanh lý môn hộ? Cây chuyển chết, người chuyển sống, ta muốn tạm vứt bỏ tông môn, dẫn đệ tử trên dưới Thượng Thanh tông đi nơi khác tranh giành tài nguyên tu luyện, mưu đồ chấn hưng!”
La Nguyên Công và Tô Phá trừng lớn mắt nhìn.
Đường Tố Tố giống như mèo bị dẫm đuôi, thét to: “Ngươi đường đường chưởng môn thế mà muốn từ bỏ tông môn tổ đình, ngươi có nghĩ người trong thiên hạ nhìn ngươi thế nào không? Người trong thiên hạ sẽ cười ngươi vô năng! Ngươi có nghĩ tới không, hài cốt của tổ sư gia cùng lịch đại tiên sư đều táng tại vùng núi non này, bao gồm cả phụ thân của ngươi, bỏ đi như vậy để mặc người khác chà đạp sao? Sao ngươi có thể nói ra những lời số điển vong tôn như vậy trước mặt tổ sư gia cùng lịch đại tiên sư chứ!”
Có câu bà còn chưa nói ra, trượng phu của bà, con của bà đều được chôn ở đây, sao bà có thể để người ngoài sang bằng mộ phần của trượng phu và con trai bà chứ. Hơn nữa hài cốt của vài tiên sư đều đã vữa nát, ngươi có muốn đào lên dời táng cũng không cách nào dời được, chỉ dời đi một bộ phận thì có ý nghĩa gì?
Sự thật cũng đúng là như thế, như Lưu Tiên tông nói, Thượng Thanh tông chiếm linh sơn bảo địa, chỉ cần Thượng Thanh tông vừa đi, lập tức sẽ có người tới chiếm. Rời đi thì rất dễ, với năng lực của Thượng Thanh tông hiện tại muốn cướp lại thì khó, là các ngươi tự từ bỏ, là các ngươi không cần, ngươi dựa vào cái gì bắt người ta phải dọn đi trả lại cho các ngươi?
Đường Nghi mở miệng phản bác: “Nếu người của Thượng Thanh tông đều không còn nữa rồi thì lấy gì để bảo vệ tổ đình này, không phải cũng sẽ bị người ta chiếm mất sao! Chỉ cần Thượng Thanh tông có thể chấn hưng, chỉ cần Thượng Thanh tông có thực lực, tự nhiên sẽ có ngày có thể đoạt lại! Ta cũng không muốn trơ mắt nhìn mồ của tổ sư gia và lịch đại tiên sư bị người ta vũ nhục, nhưng đây là cái giá lớn nhất định phải trả để chấn hưng Thượng Thanh tông, nếu không chỉ có thể ngồi chờ chết. Ta nghĩ tổ sư gia và lịch đại tiên sư cũng có thể hiểu chúng ta!”
“Ngươi...” Đường Tố Tố vung tay áo chỉ vào Đường Nghi, giận quá thành cười nói: “Giỏi, giỏi, giỏi! Tạm thời coi như ngươi nói đúng, lão thân cũng muốn hỏi chưởng môn một tiếng, Đại Yên quốc mặc dù lớn, chúng ta có thể đi đâu? Ngươi nói cho ta có thể đi đâu? Chẳng lẽ lại muốn học theo Ngưu Hữu Đạo chạy tới tìm Phượng Lăng Ba nương tựa sao?”
Đường Nghi nói: “Đối mặt với khốn cảnh của Thượng Thanh tông, ta đã từng ngày đêm suy nghĩ, được biết Thương Triều Tông được Phượng Lăng Ba tiếp nhận, ta thực sự đã nghĩ tới khả năng tìm Phượng Lăng Ba nương tựa, nhưng không ổn! Phượng Lăng Ba có thể tiếp nhận Thương Triều Tông, nhưng không thể tiếp nhận Thượng Thanh tông ta. Phượng Lăng Ba thu nhận Thương Triều Tông là nhận áp lực, Thiên Ngọc môn không thể không viết một lời giải thích gửi khắp giới tu hành. Nếu Thượng Thanh tông ta lại cùng cuốn với nhi tử Ninh vương, áp lực này chắc hẳn Thiên Ngọc môn không muốn tiếp nhận. Cho dù đối phương có thể tiếp nhận, thế lực của Phượng Lăng Ba vẫn hơi nhỏ, trước mắt cũng chưa nhìn ra được năng lực khuếch trương gì, vẫn chưa có thực lực sánh với triều đình. Bản thân Đại Yên quốc cũng đang trong lúc bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng đứng trước khả năng bị chư quốc chia cắt, thế lực Phượng Lăng Ba nếu đối mặt với đại thế lớn như vậy e cũng khó ngăn cản. Cho nên trong cảnh nội Đại Yên cho dù là chư hầu nào cũng không thích hợp để Thượng Thanh tông ta mưu đồ phát triển lâu dài.
Đường Tố Tố cười ha ha châm chọc nói: “Chẳng lẽ chưởng môn còn muốn dẫn Thượng Thanh tông nương tựa các nước khác sao? Chuyện bài ngoại ở đâu cũng có, thế lực nước khác cũng sẽ không tùy tiện dung nạp thế lực nước khác vào kiếm chén canh đâu!”
Đường Nghi đáp: “Ta chuẩn bị dẫn người lên phía bắc, tìm Thiệu Đăng Vân phản tướng Đại Yên nương tựa!”