Chương 177: Nhắm Mắt Nhảy Vào (2)
Viên Phương ngồi ở đối diện, nâng chén trà lên nếm thử một miếng, lại hỏi: “Chúng ta phải ở đây nửa năm sao? Nàng sẽ giúp chúng ta đóng tiền thuê phòng nửa năm sao?”
“Nàng ta thích đóng thì đóng, chúng ta chẳng tổn thất gì, ngươi lo lắng cái gì?” Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn hắn ta.
“Còn có chuyện tốt như vậy sao?” Viên Phương hồ nghi, có điều xem như hắn ta đã nhận ra, Đạo gia là người sai sử người khác thành quen, đi đến đâu cũng tùy ý sai sử người khác, ngay cả người vừa gặp mặt, người ta là ai cũng không rõ đã tự nhiên sai sử người ta không chút khách khí như vậy đấy.
Tiểu nhị chờ trong lâm viên bên dưới thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phòng khách trên lầu, thấy Hắc Mẫu Đơn vừa vào đã ra, không khỏi sững sờ, nhanh như vậy đã bị đánh ra rồi?
Hắc Mẫu Đơn vội vàng ra khỏi khách sạn, tìm người của mình.
Mấy người đến chỗ hẻo lánh, lập tức có người vội hỏi: “Lão đại, gặp chưa, hắn có đồng ý không?”
Hắc Mẫu Đơn: “Gặp rồi, vẫn chưa bắt đầu bàn. Trên người ta không đủ tiền, các ngươi góp lại tám trăm kim tệ cho ta.”
Một người kỳ quái nói: “Cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Hắc Mẫu Đơn lúng túng, trong lúc nhất thời có chút ấp úng. “Cái đó, hắn muốn ở đây nửa năm, chỉ mới đóng tiền thuê phòng một ngày, số còn lại chúng ta thanh toán trước cho hắn.”
“...” Mấy người cùng sững sờ nhìn nàng, đều cảm thấy khó hiểu.
Thế là Hắc Mẫu Đơn kể rõ mọi chuyện, kể ra thì mình đúng là chẳng có chút sức mạnh nào cả.
“A!” Mấy người cùng nghẹn ngào, nhìn nàng như nhìn đồ đần.
Một người nói: “Lão đại, chúng ta tới tìm hắn đòi tiền, người làm thế này là sao?”
Một người nói: “Một ngày mười kim tệ, nửa năm này là một ngàn tám.”
Một người nói: “Lão đại, người có lầm không? Chưa nói chuyện gì đã người đã muốn nộp giúp hắn nửa năm tiền phòng, nếu sau đó hắn không đồng ý thì sao?”
Một người nói: “Đúng vậy! Chúng ta cũng không có tiền gì, người ta vừa đến đã ở nơi này, còn dám mở miệng nói như vậy, sức mạnh đã bày ra đấy, chúng ta chưa hẳn trêu chọc được, nếu người ta không đồng ý chưa hẳn chúng ta đã có thể làm gì được hắn, tiền này coi như đổ xuống sông xuống biển rồi.”
Trong lòng Hắc Mẫu Đơn cũng khó chịu, luôn là bọn hắn bôi đen gài bẫy người khác, hôm nay hình như đụng phải một nhân vật hung ác. Nhưng mình như gặp quỷ, người ta mây trôi nước chảy tùy tiện một câu, mình cũng không miễn cưỡng gì mà đã chủ động đồng ý, như bị ma xui quỷ khiến vậy.
“Thấy đáng tin cậy!” Hắc Mẫu Đơn chột dạ một tiếng.
Một người nói: “Đáng tin cậy? Lão đại, đáng tin cậy chỗ nào? Ta thấy người này không giống người chính đạo mà là một tên giảo hoạt lăn lộn xã hội đen, làm không tốt còn lừa cả tiền của chúng ta đấy, chúng ta đừng lật thuyền trong mương.”
Một người nói: “Đúng vậy đúng vậy loại người này ra tay chúng ta sẽ không thể nào nắm được ngọn nguồn đâu. Đừng có đùa với hắn, thôi đi, tổn thất mười kim tệ thì tổn thất rồi. Một ngàn tám trăm kim tệ này mấy người chúng ta tích góp chẳng dễ dàng gì, không thể để mất như vậy được.”
Một người nói: “Người này ấy à, cũng đen tối quá, ngay cả người nghèo cũng không buông tha!”
Hắc Mẫu Đơn có chút thẹn quá thành giận nói: “Đừng lề mề nữa, lấy tiền ra, hôm nay lão nương đánh cược một lần.”
Một người nói: “Cược? Cái này gọi là cược sao? Lão đại, người không uống lộn thuốc đấy chứ? Có phải người đã nhất kiến chung tình với hắn rồi không?”
Hắc Mẫu Đơn: “Nói lời vô dụng làm gì? Coi như ta mượn, thua lỗ tính cho ta, tin sau cứ trừ vào phần ta!”
Một người nói: “Lão đại, không phải chuyện này, có người như hắn sao? Cái này rõ ràng đang hố chúng ta!”
Hắc Mẫu Đơn: “Nhanh lên, người ta còn đang chờ...” Nàng bạo phát, thậm chí còn đá mấy người kia vài cước, tậm trạng hơi phát điên. Bị Ngưu Hữu Đạo làm cho vô cùng khó xử, giờ nàng đành nghiến chặt răng, đánh cược một lần như nàng nói.
Cuối cùng mấy người bất đắc dĩ đưa tám tờ kim phiếu trị giá một trăm cho nàng, ai nấy đều than thở, cảm thấy mình đang nhìn nàng nhảy vào hố lửa mà không kéo lại được.
“Một bản “Dị Thú Lục” rượu ngon thức ăn ngon, nhớ kỹ, đừng qua loa, phải rượu ngon thức ăn ngon! Đúng rồi, một người trong đó ăn chay, thức ăn chay không thể thiếu. Nhanh đi, ta ở đây đợi các ngươi, nhanh lên, đừng lề mề nữa!” Hắc Mẫu Đơn liên tiếp hối.
Một người gào thét nói: “Còn phải tốn tiền chuẩn bị cho hắn rượu ngon thức ăn ngon? Hố sâu cỡ này, lão đại, người đang nhắm mắt nhảy vào đấy!”
Hắc Mẫu Đơn đạp cho gã một cái lảo đảo: “Nhanh lên, có nghe không?” Đuổi mấy người đi.
Sau khi nhìn mấy người ủ rũ rời đi, nàng không kìm được đưa hai tay che mặt, lòng ảo não, cũng đang tự hỏi có phải đã uống nhầm thuốc không.
Nhưng cuối cùng vẫn kiên trì với quyết định của mình, quyết định đánh cược một lần.
Hít sâu một hơi, quay đầu trở về trong nội đường khách sạn, đi tới trước quầy, lấy ra một tờ kim phiếu trị giá năm trăm, mười ba tờ trị giá một trăm, đẩy ra: “Chưởng quỹ, phòng Ất Tử, đóng nửa năm.”
Chưởng quỹ sửng sốt, lần lượt nghiệm chứng thật giả mười bốn tờ kim phiếu, sau khi xác định không sai, hồ nghi nói: “Đóng nửa năm cho phòng Ất Tử, ngươi chắc chắn?”
Hắc Mẫu Đơn kiên trì gật đầu nói: “Tiền chẳng lẽ có giả hay sao? Vẫn còn muốn đuổi ta ra ngoài?” Nhục nhã trước đó, giờ vỗ ra nhiều tiền như vậy đã có sức để rống về rồi.
Chưởng quỹ và tiểu nhị ở bên hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ trước đó thật sự hiểu lầm rồi?
Chưởng quỹ cầm sổ sách ghi lại, khoản tiền lớn như vậy phải đặc biệt viết biên lai cho nàng.
Cầm biên lai, cảm giác biên lai này nặng nề quá, Hắc Mẫu Đơn cẩn thận cất kỹ, tiểu nhị khách khí mời nàng đi vào, nàng làm giá, không để ý tới gã mà quay người ra khỏi khách sạn, đứng ngoài khách sạn chờ các huynh đệ đem đồ tới.
Đối mặt với bóng đêm mênh mông, tâm trạng phức tạp khó hiểu!
Đợi một hồi lâu, các huynh đệ trở về, lần lượt đưa đồ cho nàng và vẫn còn đang than thở.
Hắc Mẫu Đơn cầm hai hộp cơm, nhanh chân quay trở về khách sạn.
Viên Phương mở cửa để nàng vào phòng.
Sau khi vào, Hắc Mẫu Đơn đặt đồ xuống, đưa biên lai cho Ngưu Hữu Đạo trước: “Đây là biên lai nửa năm tiền phòng.”
Ngưu Hữu Đạo cầm lên xem, tiện tay đưa cho Viên Phương: “Cất đi.”
Viên Phương nhận lấy xem thử, một ngàn tám trăm kim tệ? Khóe miệng không kìm được giật một cái, trước đó nghe chưởng quỹ khách sạn nói, nếu đặt cọc trước mà ở ko hết thì trả lại được, tức là một ngàn tám trăm kim tệ này đã tới tay rồi!
Hắn ta quay người đi ra, phải đến đại đường khách sạn nghiệm chứng thật giả một chút.
Hắc Mẫu Đơn cũng đoán được Viên Phương muốn làm gì, tự mình làm việc của mình, mở hai hộp cơm ra, bày thịt rượu lên.
Đại đường khách sạn, Viên Phương đập biên lai lên quầy, hỏi: “Đây là thật hay giả?”
Chưởng quỹ vừa cầm xem đã hiểu, đưa về: “Thật, vừa nãy có một nữ nhân da hơi đen mới nộp tiền.”
Thu lại biên lai, Viên Phương không nói hai lời, quay đầu bước đi, ánh mắt lấp lóe không ngừng, nói thầm trong lòng, cái này cũng được nữa hả?
Hắn ta phát hiện mình dày vò đi dày vò lại ở Nam Sơn tự mấy năm nay mới để dành được vài trăm kim tệ còn chẳng bằng làm chút việc thế này, cần phải mày mò tìm hiểu kỹ xem đây là thế nào, nếu thích hợp, đây chính là con đường phát tài rồi!
Trong lòng nóng lên, nhanh chóng đi vào phòng, đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo cúi đầu nói thầm bên tai: “Đạo gia, thật.”
Ngưu Hữu Đạo liếc mắt một cái, hơi cạn lời, phát hiện Viên Phương làm việc hơi bị thiếu phóng khoáng, làm giống như kiểu chưa từng nhìn thấy tiên, không phải muốn học Viên Cương sao, sao mà thấy một ngàn kim tệ là đã có thể vứt đối tượng ngươi bảo vệ chạy đi mất vậy? Tiền quan trọng hay người quan trọng đây?
Đồ ăn dọn xong, rượu châm xong, Hắc Mẫu Đơn lấy ra một bình sứ nhỏ, mỗi dĩa đồ ăn đều rắc chút bột trắng, nghiệm độc, chứng tỏ mình quang minh chính đại.
Viên Phương lại đưa tay lấy bình sứ nhỏ trên tay nàng, lấy ra một chút trên đầu ngón tau đưa lưỡi ra liếm, xác định không có vấn đề mới trả lại cho đối phương.
Ngưu Hữu Đạo hơi buồn cười, quên mất vị này là người trong nghề dùng thuốc, hắn chỉ quyển “Dị Thú Lục” Hắc Mẫu Đơn để một bên.
Hắc Mẫu Đơn lập tức lấy ra hai tay dâng lên.