Chương 189: Loại Bỏ Cấm Chế (2)
Hải Như Nguyệt chưa từng gặp nam nhân nào có vóc người như vậy. Khi thị sát quân doanh bà ta cũng có từng gặp vài vũ phu để trần cánh tay cường tráng, nhưng chỉ là cường tráng thôi, còn cảnh tượng trước mắt thì thực giật mình. Bà ta không thể ngờ được vóc người một người đàn ông có thể lớn như thế. Ở trần, cứng đối cứng với gậy gỗ, có thể hình dung được người đàn ông này khỏe cỡ nào.
Thấy Viên Cương trong phòng không mặc quần áo, ngại Hải Như Nguyệt là nữ nhi, hai người vừa mở cửa vội vàng đóng lại.
Đóng cửa lại cũng vô dụng. Có một vài thứ, chỉ cần một giây thôi cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc. Tư thái kia của Viên Cương đã khắc sâu trong đầu Hải Như Nguyệt.
Chậm rãi xoay người, Hải Như Nguyệt từ từ hít sâu một hơi, lại chậm chậm thở ra, muốn xua đi cái bóng trong đầu.
Bà đang bận việc ở ngoài quán Lưu Phương, nghĩ tới vị ở đây bèn tiện đường rẽ vào thăm một chút, không ngờ lại thấy màn này.
Lát sau, cửa phòng lớn lại mở ra, Viên Cương đã mặc xong quần áo đi ra ngoài cùng Ngụy Đa.
Tới trước mặt Hải Như Nguyệt, Viên Cương không hành lễ, chỉ lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc muốn giam chúng ta đến khi nào?”
Hải Như Nguyệt xoay người nhìn về phía hắn ta, mỉm cười nói: “Hẳn ngươi phải biết đây không phải ý của ta… Đúng rồi, thuận tiện báo cho ngươi một tin tốt, bên Thương Triều Tông kia đánh không tệ, nếu vậy, không bao lâu nữa sẽ có thể chiếm toàn bộ quận Thanh Sơn!”
Không biết Viên Cương có hiểu không, chỉ hỏi: “Có tin gì của Đạo gia không?”
“Đến giờ vẫn không có!”
“Ta không muốn ảnh hưởng đến hòa khí, thả chúng ta ra đi. Xảy ra chuyện gì không cần bà chịu trách nhiệm!”
Hải Như Nguyệt xoay người bỏ đi, nhàn nhạt bỏ lại một câu: “Vị huynh đệ này rất hoang dã, vẫn nên khống chế một thân man lực của hắn ta một chút, tránh khỏi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Bà vừa dứt lời, lập tức có một tu sĩ xẹt ra điểm huyệt bụp bụp lên người Viên Cương, hạ xuống một cấm chế khác.
Viên Cương cứng rắn chịu đựng không phản kháng, vì hắn ta biết có phản kháng cũng vô dụng, mãi đến tận khi thấy đoàn người kia đi hết mới chậm rãi xoay người. Khi hắn ta xoay, thân hình hơi lảo đảo như đứng không vững, cảm giác như toàn thân mềm nhũn ra không còn tí sức nào.
Ngụy Đa biết hắn ta bị điểm huyệt rút sức, vội chạy lại đỡ hắn ta vào trong phòng.
Vừa vào trong phòng, Viên Cương bức bối không thở được khó khăn đẩy gã ra, yếu ớt nói: “Đóng cửa!”
Ngụy Đa vội đóng cửa, quay đầu lại, chỉ thấy Viên Cương đã kéo quần áo trên người, lộ dây xích ra.
Hắn ta tách hai chân, hạ thân lảo đảo thực hiện thế trung bình tấn, lúc nào cũng có thể ngã. Hắn ta nắm chặt tay, chậm chậm kéo vào eo, mắt nhìn thẳng, thở ra một hơi, lại hít sâu một hơi, cứ thế lặp đi lặp lại.
Dần dần, Ngụy Đa trợn tròn hai mắt phát hiện hơi thở của Viên Cương càng ngày càng lớn.
Gã đã từng thấy điều này rồi, nhưng thứ gã chưa từng thấy là hơi thở Viên Cương thở ra dường như có sương trắng. Thời tiết này, nhiệt độ này, sao lại thở ra khói trắng?
Làn sương trắng nhàn nhạt từ mũi thở ra, lại hút vào qua miệng, tuần hoản không dứt.
Dần dần, bụng Viên Cương trướng lớn lên như một quả cầu. Quả cầu lớn dần, bắt đầu lăn lên lăn xuống bụng hắn ta theo từng nhịp thở ra hít vào.
Thở càng lâu, hình cầu di động ở bụng càng chậm, như thế đang bị thứ gì ngăn lại.
Đột nhiên Ngụy Đa nhìn chằm chằm vào Viên Cương, phát hiện cơ thể hắn ta thay đổi, toàn thân hiện các nốt ban hồng. Ban đầu ban hồng chỉ lốm đốm nho nhỏ, dần dần to hơn, cũng càng lúc càng đỏ hơn, như có thứ gì đó chặn lại khiến cho từng khối từng khối màu máu ứ lại.
Ngụy Đa lập tức nhận ra vị trí của các khối màu máu đều là các huyệt vị trên cơ thể, chính là các huyệt vị lúc trước Viên Cương bị điểm.
Nơi tụ máu dần nhô cao lên, đỏ ối.
Bụp một tiến, một viên máu nhô lên đột nhiên sụp xuống. Vết máu tụ nhanh chóng thu nhỏ lại như chảy vào trong.
Bụp ! Bụp! Bụp!
Liên tiếp các tiếng nổ vang lên, từng bọc máu dưới da Viên Cương sụp xuống, từng đốm máu nhỏ lại, nhạt đi rồi biến mất như đóa hoa tàn.
Khi các đốm màu máu trên cơ thể Viên Cương hoàn toàn biến mất, hắn ta hít sâu một hơi, hít toàn bộ luồng hơi màu trắng nhạt vào bụng.
Hô! Đột nhiên hai nắm đấm bên eo Viên Cương bắn ra như lôi đình xé gió vùn vụt, gân xanh trên hai bắp thịt lồi lên, chấn lên một lớp sương mỏng.
Ngụy Đa chấn kinh. Rốt cuộc cái tên này luyện thứ công phu dã man nào thế? Lại có thể dùng da thịt thân thể mở ra cấm chế?
Rất rõ ràng, sức mạnh hai quyền này đánh ra đã nói rõ tất cả, nào còn dáng vẻ đứng không vững vừa rồi nữa. Hắn ta đã giải được huyệt đạo!
Đứng dậy, Viên Cương khôi phục hơi thở, nhìn hai quyền đang nắm chặt, cảm giác khí lực lại tràn trề.
Không chỉ có sức mạnh, hắn ta cảm giác hình như ngạnh khí công của mình lại tiến bộ không ít!
Tình huống này chính hắn ta cũng bất ngờ.
Vừa nãy chẳng qua hắn ta cảm thấy sau khi bị điểm huyệt khó thở, không thoải mái, cực kỳ khó chịu, muốn phát tiết, bèn dùng các luyện hô hấp của mình cứng rắn luyện một hồi, không ngờ lại có hiệu quả này, có thể giải được điểm huyệt.
Hắn ta mơ hồ cảm giác được kích thích vừa rồi không có hại gì với việc tu luyện ngạnh khí công của mình, trái lại, còn có tác dụng thúc đẩy. Chỉ là không có ai nói với hắn ta phải tận dụng thế nào.
Ngụy Đa cũng nhìn chằm chằm hai tay mình, không nói được gì. Đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bị điểm huyệt cấm chế chẳng thể làm gì, còn không bằng một vũ phu luyện công phu da thịt. Phải nói thế nào đây?
Viên Cương nhặt quần áo lên mặc lại, quay lại hỏi: “Có phải họ có dặn, có nhu cầu gì cứ nói không?”
“Phải!” Ngụy Đa gật đầu. “À nhưng…nhưng vấn đề là… là… chúng ta phải thành thật…thành thật… ở…ở đây… Chuyện khác… ăn uống…chơi một chút… đều…đều được… thỏa…thỏa mãn.” Gã cố lắm mới vừa nói vừa lắc đầu nói được hết câu.
Viên Cương lạnh nhạt nói: “Ta muốn mua ít đồ chơi, tìm chút giấy bút đến. Ta sẽ ghi danh sách cho họ.”
............
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đứng trước cửa sổ, ánh mắt sâu thăm thẳm và xa xăm không biết đang nghĩ gì.
Viên Phương ôm giấy cầm bút than chì quay sang vẽ ấm trà. Vẽ xong đáng bị chó gặm.
Hắc Mẫu Đơn cũng trải giấy ra bàn cầm bút than chì vẽ vẽ. Vẽ xong, không nhịn được mà cười một mình.
Đột nhiên hai người có nhã hứng này vì Viên Phương đã hỏi Ngưu Hữu Đạo có thể dạy mình vẽ không. Có gì mà không được, Ngưu Hữu Đạo chỉ cái ấm, bảo gã cầm bút vẽ đi. Chỉ một câu thôi, vẽ nhiều khắc đẹp!
Viên Phương hào hứng chơi, Hắc Mẫu Đơn cũng không nhịn được thử theo, vậy nên mới có cảnh này.
Cộc cộc! Có tiếng gõ cửa.
Ngưu Hữu Đạo cao giọng nói vọng ra: “Mời vào!”
Một người đẩy cửa đi vào, Viên Phương và Hắc Mẫu Đơn quay sang nhìn mà sửng sốt. Họ còn tưởng là tiểu nhị của khách sạn hoặc bọn Đoạn Hổ, ai ngờ người đi vào lại là chưởng quỹ.
Chưởng quỹ cười rạng rỡ, cầm một quyển trục trong tay, liếc nhìn quanh phòng, bước nhanh tới chỗ Viên Phương và Hắc Mẫu Đơn đang vẽ, thấy vô cùng thê thảm mời cười ha ha nói: “Mấy vị khách quý đều đang bận nhỉ!”
Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc hỏi: “Chưởng quỹ, sao ông lại tới đây?”
Ngưu Hữu Đạo đứng quay lưng lại nhìn ra cửa sổ nghe được hơi nhếch mép lên.
Chưởng quỹ lấy quyển trục trong tay ra, nhìn Ngưu Hữu Đạo, cười ha ha: “Không phải Hiên Viên tiên sinh dặn tiểu nhị đi bồi tranh sao? Tranh bồi xong rồi, vừa vặn tiểu nhị bận rộn nên ta đưa tới thay.”
Lúc này Ngưu Hữu Đạo mới quay lại, bình tĩnh nói: “Vậy đã làm phiền chưởng quỹ rồi. Ông cứ ghi sổ tiền bồi tranh đi, sau này khi trả tiền phòng ta sẽ trả cùng luôn.”
“Không quan trọng, không quan trọng!” Chưởng quỹ cười ha ha dâng quyển trục lên: “Tranh bồi xong rồi, Hiên Viên tiên sinh xem thử xem có hài lòng chưa?”
Ngưu Hữu Đạo nhận tranh, mở ra xem thử, kiểm tra một chút, gật đầu: “Không tệ!”
Hắn ta đưa sang cho Hắc Mẫu Đơn: “Xong rồi đó!”
Hắc Mẫu Đơn không thể chờ được, đưa tay nhận rồi mở ra, dịu dàng trân quý ngắm nhìn bức họa khó mà rời mắt.
Viên Phương cũng tới gần thưởng tranh, lại chậc chậc xuýt xoa.
Ngưu Hữu Đạo quay lại, thấy chưởng quỹ vẫn đứng đó có vẻ không định rời đi, kinh ngạc hỏi: “Chưởng quỹ có việc gì sao?”
“Ha ha, đúng là có chút việc. A, chỉ là không biết mở miệng thế nào.” Chưởng quỹ cười rụt rè.
“Có việc gì cứ nói đừng ngại."