Chương 201: Tầm Hương (2)
“Biết là tốt. Cần dùng đến tiền thì lên tiếng, đừng có duỗi ngón tay không nên duỗi, nếu không có nhiều tiền mấy cũng không mua được bình an đâu.” Hướng Minh nhàn nhạt một tiếng, quay người tiếp tục tỉa tót đám hoa cỏ kia.
Rầm rầm! Từng bóng người từ trong dòng sông chảy xiết vọt ra khỏi nước, đáp lên bờ, chính là đám người Ngưu Hữu Đạo.
Mấy người Ngưu Hữu Đạo còn đỡ, duy chỉ có Viên Phương cả người ướt đẩm, toàn thân nước chảy giọt, tu vi của lão không đủ để chống cự dòng nước đè ép quá lâu.
Căn cứ vào mấy ngọn núi phía xa để định vị chỗ này, Ngưu Hữu Đạo tìm đúng hướng đưa mấy người nhanh chóng đi xuyên qua dãy núi.
Trong lúc lao đi, trong tay Lôi Tông Khang vân vê một hạt nhỏ như hạt đậu nành trong tay, bóp nát sáp, trong lúc chạy vội mặt không đổi sắc vứt xuống đất.
Cả nhóm đi xa, hạt nhỏ rơi trên mặt đất gặp gió liền xảy ra biến hóa, mặt ngoài trở nên hơi thô ráp, phong hóa, lan ra mùi thơm như có như không.
Ra khỏi dãy núi, trước mắt là sa mạc bát ngát mênh mông, xa xa còn ẩn hiện một chuồng ngựa.
Chuồng ngựa này không phải chuồng ngựa lúc Ngưu Hữu Đạo đến, vì tu sĩ từ bốn phương tám hướng đến nên các hướng xung quanh Trích Tinh thành đều có chuồng ngựa.
Đừng xem thường mấy chuồng ngựa này, thực ra lợi nhuận của mỗi chuồng ngựa không hề thấp hơn khách sạn Yêu Nguyệt, vì tu sĩ cỡi ngựa tới đây rất nhiều, ngựa ném vào chuồng ngựa, rất nhiều tu sĩ không có đường trở về, ngựa gửi trong chuồng căn bản chẳng khác nào tặng không cho chuồng ngựa.
Nếu như ngựa gửi quá lâu, chi phí gửi còn cao hơn chi phí mua ngựa, trên cơ bản sẽ chẳng có ai quay lại chuộc ngựa mình về.
Chẳng hạn như Ngưu Hữu Đạo hiện giờ, hắn không hề có ý định trở về chuồng ngựa lúc đến lấy lại tọa kỵ của mình mà dẫn người đi tới chuồng ngựa chỗ này.
Đến chuồng ngựa, có rất nhiều ngựa bị vứt bỏ lại ở đó, không lo không mua được, sáu người mua sáu con ngựa, ù ù chạy ra khỏi chuồng ngựa, một đường chạy thẳng vào sâu trong sa mạc.
Đám Hắc Mẫu Đơn ngồi trên linh ngựa thỉnh thoảng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đã nói từ trước là sẽ không đến chuồng ngựa lấy ngựa, phải đi bộ, giờ không cần hỏi nhiều, dĩ nhiên kế hoạch của Đạo gia đã lại thay đổi rồi.
Lại phân biệt phương hướng phải đi một chút, căn bản không phải hướng đi đến huyện Sơn Hồ, cũng không biết phải đi đường vòng hay huyện Sơn Hồ vốn chỉ là ngụy trang, trước khi xuất phát đã nhấn mạnh là sẽ đi huyện Sơn Hồ, dù sao cả nhóm cũng bị Ngưu Hữu Đạo lòng và lòng vòng làm cho mơ màng luôn rồi.
Tóm lại đi dọc theo con đường này mấy người Hắc Mẫu Đơn cũng đã hiểu, đừng hỏi, cái gì nên nói tự nhiên sẽ nói cho ngươi, nếu không có hỏi cũng chẳng hỏi được gì.
Ngưu Hữu Đạo thay đổi thất thường, đổi kế hoạch đi đổi kế hoạch lại khiến trong lòng Lôi Tông Khang dần bất an lo sợ. Ngưu Hữu Đạo cẩn thận như vậy là có ý gì, chẳng lẽ đã phát hiện ra điều gì?
Trong cửa hàng Lưu Tiên tông, hai huynh đệ đang hết cách ngồi ngẩn người, chỉ có thể trờ đợi, Thôi Viễn đã về khách sạn Yêu Nguyệt trả phòng rồi.
Dưới xà nhà có cột một lồng chim, đột nhiên truyền đến tiếng chim hót líu lo, hai sư huynh đệ bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, thấy ba con chim nhỏ trong lồng đang nhảy nhót lên xuống.
Chim này tên: Tầm hương!
Hai người đột nhiên quay đầu nhìn nhau, cùng nhau thốt lên: “Lôi Tông Khang!”
Cùng đứng dậy, Thôi Viễn khá sốt ruột nói: “Sư huynh, làm sao bây giờ? Đợi bọn sư thúc trở về e dược hiệu của Hương nhị đã bay hết rồi.”
Hoàng Ân Bình trầm giọng nói: “Không thể để cho tên kia chạy, chúng ta đi tìm hắn!”
Thôi Viễn kéo hắn ta lại: “Sư huynh, cho dù Lôi Tông Khang đứng bên khía chúng ta thì thái độ của ba người Hắc Mẫu Đơn cũng chưa rõ, cộng thêm bên Ngưu Hữu Đạo, bọn hắn có tới năm người, tùy tiện cử ra hai người dây dưa một chút là Ngưu Hữu Đạo đã có thể trốn thoát rồi, hai chúng ta chạy đến có thể nắm chắc sao?”
Hoàng Ân Bình quả quyết nói: “Đi tìm ngươi của Phù Vân tông và Linh Tú sơn lưu lại, chắc chắn bọn hắn sẽ tương trợ, nếu người ba phái liên thủ cũng không chặn lại được, bọn hắn cũng sẽ mất mặt.”
Thôi Viễn phất tay chỉ: “Không ai trông, đồ đạc trong cửa hàng phải làm sao? Những thứ ở đây đáng không ít tiền đâu!”
Hoàng Ân Bình: “Không kịp thu thập nữa, treo bảng ngừng kinh doanh ở cửa, đóng kỹ cửa lại, không ai dám tự tiện xông vào. Nếu thực sự ngồi yên như khúc gỗ không biết ứng biến để Ngưu tặc chạy thoát, sư môn sẽ chất vấn năng lực của ta và đệ, tiền đồ tương lai rất đáng lo!”
Thôi Viễn thấy cũng đúng, ngoại nhân không biết rõ tình hình bên trong sẽ không dám tự tiện xông vào cửa hàng của một môn phái làm loạn.
Hai người cấp tốc chuẩn bị chụp lấy chim Tầm hương trong lòng, lại mang theo kim sí, đóng chặt cửa treo biển không buôn bán rồi rời đi.
Hai người tìm được cửa hàng của Phù Vân tông và Linh Tú sơn, chỉ lát sau, hai cửa hàng này cũng lần lượt treo biển không buôn bán.
Một nhóm sáu người tụ tập, nhanh chóng rời khỏi Trích Tinh thành, đi vào trong dãy núi bên ngoài, Thôi Viễn thả chim Tầm hương ra.
Chim Tầm hương bay vòng quanh trên không trung một chặp rồi nhanh chóng lao về một hướng, sáu người lập tức chạy theo.
Mấy người do địa hình hạn chế nên không thể đuổi theo kịp, Thôi Viễn liền rút ra một cây sáo ngắn đưa lên miệng thổi “roét roét”, chim Tầm hương liền đáp xuống đất chờ.
Cả đám đuổi tới, sáo ngắn lại vang lên một tiếng, con chim lại nhanh chóng lao đi.
Không lâu sau, cả nhóm đã tìm được viên Hương nhị bị vứt đầu tiên. Chim Tầm hương đáp xuống đất, mổ vào miệng nhau nuốt, vui sướng nhảy nhót giống như ăn được thứ nó thích.
Đám Hoàng Ân Bình nhìn thấy vị trí của Hương nhị cách một đường sông không xa, trong lòng càng thêm tự tin, tiếp tục đuổi theo tung tích...
Chim Tầm hương đuổi theo ra khỏi dãy núi, cả đám cũng đuổi theo. Đến chuồng ngựa, chim Tầm hương tìm được một viên Hương nhị ngoài hàng rào chuồng ngựa.
Vừa đuổi tới đây bọn hắn liền biết nhóm Ngưu Hữu Đạo đến đây dùng tọa kỵ.
Sáu người mua tọa kỵ, một lần nữa dọc theo hướng chim Tầm hương bay đuổi theo.
Đến khu vực trống trải này trên cơ bản đã xác định được hướng đi của Ngưu Hữu Đạo, cả nhóm lại ngồi trên lưng ngựa thả một con kim sí, đưa tin báo phương hướng cho bên Cao Túc Thông.
Là Phù Vân tông thả kim sí tùy hành, mỗi nhà không tiện mang theo quá nhiều, nhân thủ ba phái đều mang theo kim sí dùng để liên lạc, chỉ cần người của bên Cao Túc Thông thì tùy tiện truyền cái nào cũng được.
Bên này sáu người đang phi ngựa đuổi theo.
Bên kia, cả nhóm sáu người Ngưu Hữu Đạo đã rong ruổi ra khỏi sa mạc, phía trước đã thấp thoáng màu xanh, màu xanh biếc dần dày hơn, cả nhóm dần đi vào thảo nguyên.
Xa xa là núi xanh thấp thoáng.
Đoạn đường này cũng khá thuận lợi, thỉnh thoảng gặp vài con sói hoang quấy rối, vừa nhìn thấy con mồi liền kết thành một nhóm đuổi theo.
Thấy đàn sói, mấy người Ngưu Hữu Đạo dĩ nhiên không sợ, có điều không cho sát hại. Cũng không phải kiếp trước có quan niệm bảo vệ động vật gì mà chẳng qua chỉ không muốn để lại manh mối tung tích, chỉ dọa chúng chạy đi.
Trên sa mạc sói hoang rất nhiều, còn có cả kền kền kiếm ăn, trên bầu trời thỉnh thoảng có kền kền bay vòng vòng.
Hắc Mẫu Đơn thu lại địa đồ trên tay, hai chân thúc vào bụng ngựa tăng tốc, đuổi đến vị trí song song với Ngưu Hữu Đạo, chỉ về phía trước: “Đạo gia, phía trước là núi lớn mênh mông, không có đường đi, giờ có thể đổi sang hướng đông, sau hai canh giờ nữa hẳn sẽ ra đường lớn.”
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn nàng một cái: “Ta biết.”
“...” Hắc Mẫu Đơn im lặng, thực tình không hiểu rõ hắn.
Phi nhanh ra khỏi thảo nguyên, đi vào chân núi, Ngưu Hữu Đạo chỉ vào một vùng gò núi thoai thoải, điều khiển ngựa nhanh chóng đi về phía trước.
Cả nhóm người lần lượt xông lên gò núi rồi lại cùng Ngưu Hữu Đạo vọt xuống dưới.
Ngưu Hữu Đạo ghìm ngựa đứng bên cạnh con súi nhỏ giữa lưng chừng núi, nhảy xuống ngựa, để cho ngựa thở hổn hển đi uống nước nghỉ ngơi.
Thấy hắn như thế, những người khác cũng làm theo.
Mấy người nhìn Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng bên dòng suối đưa lưng ra sau, nhìn rừng núi xung quanh. Cả đám không biết Ngưu Hữu Đạo dừng ở đây là có ý gì?