Chương 276: Không Làm Việc Đàng Hoàng (2)
Đứng dậy đi tới trước bức họa nhìn, bản thân Tuyết Lạc Nhi cũng sửng sốt, không ngờ mình còn có phong cách như thế.
Bức tranh tất nhiên được cất đi.
Vẽ xong bức này, thời gian đã tới trưa. Dưới điều kiện ánh sáng, tới đỉnh núi phía sau Băng Tuyết các là phù hợp, đã suy tính trước từ sáng sớm.
Nhóm người của Băng Tuyết các rất hào hứng, muốn xem xem lát nữa lại sẽ là hình ảnh đẹp như mộng nào nữa.
Khi mấy người thu dọn đồ đạc ra khỏi lầu quỳnh điện ngọc, Ngưu Hữu Đạp bảo Viên Cương ở lại, không cho đi theo.
Hàn Băng hỏi:
“Vì sao tiên sinh không mang theo trợ thủ?”
Ngưu Hữu Đạo cười:
“Hắn ta không phải tu sĩ, lên xuống núi phiền phức, tạm thời trên núi cũng không cần hắn ta, để hắn ta lại đây chờ.”
Nghe hắn nói như vậy, mọi người cũng không miễn cưỡng, tùy theo hắn.
Tuyết Lạc Nhi nghe vậy liền quay lại nhìn Viên Cương, dường như cảm thấy ngoài ý muốn, chưa từng nghĩ tới thì ra Viên Cương không phải tu sĩ.
Nhưng Viên Cương nhìn theo mọi người rời đi lại hiểu rõ, đạo gia vẫn động lòng muốn ra tay với Xích Dương chu quả.
Nguyên nhân rất đơn giản, đạo gia không muốn những người này biết được bí mật tuyết bạt sợ hắn ta.
Chuyến đi này tất nhiên không bị tuyết bạt quấy rầy. Thấy các chủ tự mình lên núi, các thủ vệ trên núi cũng không dám mạo phạm.
Mọi người thuận lợi đi lên đỉnh núi. Tiểu Dong dựa theo lời trước kia Ngưu Hữu Đạo đã nói, chỉ cho Hàn Băng làm sao lấy cảnh.
Xem phong cảnh trống trải khoáng đạt, tầng cấp rõ ràng, Hàn Băng gật đầu:
“Rất tốt, quả nhiên là cảnh đẹp. Lại nhờ diệu thủ của tiên sinh, tất nhiên sẽ là một bức tranh đẹp.”
Ngưu Hữu Đạo quan sát cảnh xa gần, chọn lựa vị trí tốt nhất, chỉ một tảng đá đen:
“Các chủ, mời ngồi tảng đá đó, mặt hướng về phía Băng Tuyết các, quay lưng về bên này.”
Hàn Băng nhìn xuống giá vẽ, nghi ngờ nói:
“Quay lưng về bên này, chẳng phải chỉ có thể vẽ bóng lưng?”
Ngưu Hữu Đạo gật:
“Không sai, tranh này chỉ vẽ bóng lưng.”
Hàn Băng kinh ngạc:
“Cảnh đẹp như vậy chỉ lấy bóng lưng?”
Nàng ta cảm thấy cảnh trước mắt còn đẹp hơn lúc trước, cũng có thể thể hiện ý vị của Băng Tuyết các tốt nhất.
Ngưu Hữu Đạo:
“Đúng là chỉ vẽ lưng.”
Tuyết Lạc Nhi không nói gì đi tới, làm theo lời Ngưu Hữu Đạo. Hàn Băng vung tay, cho người mang đệm sang.
"Các chủ, mặt hơi chếch lên trời bên trái một chút, để lộ dung nhan một chút, đúng, đúng vậy!”
Ngưu Hữu Đạo lại chỉ huy một phen, sau khi xác định, vung bút xoèn xoẹt vẽ, hết sức chăm chú.
Bên cạnh không có ai dám quấy rầy, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vun vút thổi qua đỉnh núi cùng với tiếng chuông đuổi tuyết bạt tình cờ vang lên lanh lảnh.
Lần này cảnh quan lấy rất lớn, cũng là bức tranh tốn thời gian nhất. Sở An Lâu vừa lên tới thật sự không ngại gian lao, lập tức giơ “Dù” lên.
Đến lúc hạ bút, những người quan sát rất lâu vẫn không thể khôi phục tinh thần.
"Các chủ, được rồi."
Ngưu Hữu Đạo lớn tiếng hô.
Tuyết Lạc Nhi đứng dậy đi lại đây, tới bàn vẽ nhìn xem. Đôi mắt sáng trong của nàng thoáng chốc ngưng động, chậm chạp khó dời.
Xa xa núi tuyết chập trùng, đồng tuyết mênh mông, dòng sông chảy xiết qua khe núi, còn có những cửa hang và bóng người mơ hồ. Bên dưới núi là đình đài lầu các thấp thoáng giữa vùng xanh um, nhỏ bé mà tinh xảo, lung linh xuất hiện. Thế nhưng, giữa bức tranh, một bóng lưng uyển chuyển mới là một bút điểm tình, hoàn chỉnh bức vẽ.
Bóng lưng uyển chuyển, tay áo theo gió mà bay, lẻ loi ngồi đó, thu nạp toàn bộ trọng tâm và tinh túy của bức vẽ vào nàng. Trời đất bao la, tráng lệ có thể thấy, chỉ có người con gái nhu nhược là không thấy mặt, chỉ có bóng lưng, không ai biết vẻ mặt của cô gái kia là gì, lại đang suy nghĩ gì.
Một hùng vĩ vô bờ, một nhu nhược cô linh, tôn lên lẫn nhau. Ý cảnh đó đẹp đến mức khiến lòng người tan nát.
Đến lúc này, Hàn Băng không còn cảm thấy vẽ bóng lưng có gì không thích hợp. Nhìn tranh này, người trong tranh có mặt ra, nghĩ sao cũng cảm thấy dư thừa.
Viên Cương sau khi biết mới thầm nói, đạo gia làm việc không đàng hoàng!
Thực ra có đôi khi, Viên Cương cũng rất khó chịu nổi Ngưu Hữu Đạo. Thường thường miệng hắn hay hô không thích đánh đánh giết giết, nhưng thực tế lại chém giết không phải ít. Lúc làm chuyện đánh chém, hắn lại thích chơi cho phong nhã chút, kể một chuyện, vẽ một bức, đàn một bài, kéo nhị hồ, hát kinh kịch, nói cho đẹp là tu thân dưỡng tính.
Nhưng theo Viên Cương, đó chỉ là học đòi văn vẻ. Dù có chơi cầm kỳ thư họa gì đi nữa, người ta cũng định chắc ngươi là thủ lĩnh hắc đạo rồi!
Tuyết Lạc Nhi đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bức tranh một cái, nhỏ giọng nói:
“Tổng quản, cất bức tranh này cẩn thận.”
“Vâng, vâng.”
Hàn Băng vừa lấy lại tinh thần, vung tay bảo:
“Cẩn thận thu về, nhanh cẩn thận thu về!”
Vẽ xong nơi này, không chọn các cảnh khác ngoài Băng Tuyết các nữa. Theo Ngưu Hữu Đạo nói, ngoài cảnh tuyết bên ngoài ra, chỉ nơi này là đủ. Những chỗ khác dù có vẽ thế nào đi nữa cũng không thắng được nơi đây, vẽ nữa cũng bằng thừa.
Mọi người nghe vậy đều rất tán thành.
Trở lại lầu quỳnh điện ngọc, tới vườn hoa, để Tuyết Lạc Nhi đứng bên khóm hoa nở rộ, hai một đóa để Tuyết Lạc Nhi cầm trên tay, đặt trước mũi bày vẻ hơi ngửi thưởng thức.
Lần này Ngưu Hữu Đạo lấy cảnh gần, để bàn vẽ ngay sát Tuyết Lạc Nhi. Trước tiên hắn vẽ một vòng tròn lớn giữa trang giấy, sau đó bức họa mới hình thành trong vòng tròn.
Bởi vì cảnh lấy rất gần, hình tượng nhân vật Tuyết Lạc Nhi chiếm phần lớn không gian trong tranh, toàn bộ như đều chuẩn bị cho riêng mình nàng. Khóm hoa ở bên cũng chỉ như để lấp đầy chỗ trống mới điền vào.
Vừa vẽ ra, tuyệt nhiên không giống với bức tranh trước. Tranh vẽ nhỏ mà đẹp, duy chỉ hỏi hoa thơm hơn hay người đẹp hơn, chân chính là người trong tranh, mang theo ý thơ.
Sau khi vẽ xong một bức, lại để Tuyết Lạc Nhi đứng trên mái cong của nóc nhà, dáng vẻ ta muốn cưỡi gió bay đi, rồi lại để Tuyết Lạc Nhin ngồi ở đình đài nhà thủy tạ, trên ghế dài tựa cột, ôm đầu gối.
Sau khi vẽ xong tám bức, Tuyết Lạc Nhi không chịu vẽ tiếp, tặng cho Hàn Băng được vẽ một bức.
Hàn Băng chối từ không xong, trong lòng cũng nghĩ, không thể làm gì khác hơn là cảm ơn:
“Lão nô được nhờ ánh sáng của tiểu thư.”
Hàn Băng không vẽ cũng có nguyên nhân. Có phải là vì chán bày tư thế hay không không biết, nhưng nàng ta muốn tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo làm vẽ thì là chuyện chắc chắn. Đứng cạnh bàn vẽ, tận mắt nhìn một bức tranh thành hình như thế nào.
Tuyết Lạc Nhi hiển nhiên cũng nhận ra vẻ chờ mong từ lũ nha hoàn, bức tranh cuối cùng để cho đám nha hoàn cùng vẽ.
Đám nha hoàn hưng phấn khó ngừng, đứng xếp hàng cao thấp trên bậc thang ngoài đình viện. Sở An Lân cũng chui vào, một người đàn ông duy nhất. Dung mạo của mọi người dần rơi xuống trang giấy.
Sau hưng phấn, cả đám nha hoàn vừa khổ vừa giận, nhiều người như vậy, vẽ chỉ một bức, vẽ xong nên đưa ai?
Đây không phải chuyện mà Ngưu Hữu Đạo cần bận tâm. Hắn vốn tưởng đã xong chuyện, ai biết Tuyết Lạc Nhi chậm rãi ngâm thơ:
“Từng qua biển lớn, không gì nước,
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.
Lần lữa khóm hoa lười để ý,
Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!” (*)
(*Hán Việt:
Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.
Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân!
- Bài thơ “Nỗi nhớ xa cách” kỳ 4 của nhà thơ Nguyên Chẩn, thời trung Đường)
Viên Cương sững sờ quay lại, đây không phải bài thơ mà đạo gia viết cho Tống Viễn Thanh sau khi bắt được Lục Thánh sao?
Hắn ta từ từ quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo. Hắn ta biết, đây là bài thơ đạo gia thích nhất, không có gì phức tạp, chỉ do đạo gia nhớ nhung.
Ngưu Hữu Đạo cũng sửng sốt, sau mới có phản ứng. Toa Huyễn Lệ đã xem bức tranh hắn vẽ cho Hắc Mẫu Đơn, trên đó có viết phụ lên bài thơ này. Hẳn là do Toa Huyễn Lệ nói cho cô gái này.
Lúc đó hắn vẽ cho Hắc Mẫu Đơn, thêm một bài thơ vào tranh chính là nhằm vào Toa Huyễn Lệ. Người thích tranh thì cũng thích thơ, hai cái song hành, luôn có thể bắn tên trúng đích, chỉ thế thôi, không có ý gì khác.
Chỉ là, không biết cô gái này đột nhiên đọc là có ý gì?
Mấy người Hàn Băng cũng quay lại nhìn, không biết Tuyết Lạc Nhi đột nhiên ngâm thơ là vì sao.
Tuyết Lạc Nhi nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, hỏi:
“Đây là thơ ngươi viết?”