Chương 288: Dạ Tiêu
Trước lúc rời đi, trong thư phòng trọng địa nội trạch, Tống Thư quỳ phịch gối trước thi thể Tống Cửu Minh, lệ rơi đầy mặt, trong long vô cùng hối hận, hối hận vì vào lúc này mình không nên rời khỏi Tống gia, còn ra ngoài tầm hoan, e là chỉ cần mình hoặc Trần Quy Thạc còn ở đây, người hành hung sẽ sợ đánh nhau gây ra động tĩnh hấp dẫn pháp sư thủ hộ kinh thành tới sẽ không dám làm loạn!
Thật sự hối hận! Tống Thư liên tiếp dập đầu khấu đầu với thi thể Tống Cửu Minh mấy cái rồi vội vàng đứng dậy rời đi, không dám ở lâu.
Hắn ta vẫy một lão bộc sợ xanh mặt trong viện tới, lấy một tờ kim phiếu đưa cho lão, mặt mày bi thống nói: “Lão Trương, hậu sự trong nhà trông cậy vào ngươi, đi báo quan đi! nói với quan phủ người hành hung chính là Ngưu Hữu Đạo!”
“Tam gia, ngài...” Lão bộc mặt mũi tràn đầy bất an hỏi một tiếng.
Tống Thư không giải thích, cuối cùng quay đầu nhìn lại thư phòng phụ thân thường xuyên ra vào, trong lòng hắn ta hiểu rõ, phụ thân vừa ngã, tan đàn xẻ nghé, không có sức ảnh hưởng của phụ thân, Tống gia hoàn toàn sụp đổ, sau này cũng không biết có còn cơ hội trở về cái nhà này nữa hay không!
“Sư thúc!” Trần Quy Thạc ở bên thúc giục một tiếng.
Tống Thư dứt khoát quay người rời đi, không để ý đến việc sắp xếp di thể vợ cả, cũng không đoái hoài đến việc sắp xếp di thể đám phụ huynh, cứ thế mang theo bi thương và phẫn hận tràn ngập rời đi.
Lặng lẽ rời đi, trốn vào trong rừng núi ngoài thành, đứng cao nhìn xa, Tống Thư nhìn về phía nhà mình.
Trần Quy Thạc khoác tay nãi trên vai nói: “Không nói có cạm bẫy gì nhưng rõ ràng có người đang muốn đuổi tận giết tuyệt, cho dù là kẻ thù chính trị của lão đại nhân cũng lo lắng đại thù nhà nát người vong này, cũng không muốn Tống gia còn có người có thể ngóc đầu lên, e là không thể ở lại Yến quốc nữa!”
Tống Thư lầm bầm: “Đi đâu, chúng ta có thể đi đâu?”
Trong lúc nhất thời, nếu phải rời khỏi Yến quốc, hắn ta thật sự không biết mình nên đi đâu.
Tuy là tu sĩ nhưng luôn có thế lực Tống gia che chở, hắn ta thật sự chưa từng đơn độc đối mặt với thế giới tu hành này.
Chạy tới quốc gia khác, vạn nhất Yến quốc yêu cầu quốc gia khác giao hắn ta ra, nước khác có thể vì mình hắn ta mà làm gì Yến quốc sao? Không có Tống gia, dường như hắn ta không có tác dụng gì với nước khác.
Chẳng lẽ phải làm tán tu lưu lạc? Còn phải mai danh ẩn tích cả đời?
Trần Quy Thạc dùng giọng nói khẳng định: “Bắc Châu, chúng ta đầu quân cho Thiệu Bình Ba Thiệu gia Bắc Châu!”
“Thiệu Bình Ba Bắc Châu?” Tống Thư kinh ngạc quay đầu.
Trần Quy Thạc gật đầu: “Sư thúc quên tin tức trước đó vài ngày đệ tử thăm dò được sao? Sở dĩ Bắc Châu gửi thư báo cho chúng ta là vì Thiệu Bình Ba đối đầu với Ngưu Hữu Đạo. Chúng ta là tử địch của Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Bình Ba tất nhiên sẽ thu lưu.”
Tống Thư nhíu mày: “Không phải nói Thiệu Bình Ba thích Đường Nghi, Thượng Thanh tông đang ở Bắc Châu, chúng ta đi, Thượng Thanh tông có thể buông tha cho chúng ta sao?”
Trần Quy Thạc hỏi ngược một câu: “Sư thúc muốn đi báo thù hay muốn đến chỗ Thiệu Bình Ba sống những ngày yên bình?”
Tống Thư ngơ ngác một chút, chợt giận không kềm được: “Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta là loại người ham hưởng lạt sao? Đại thù diệt môn không báo, thề không làm người!”
Trần Quy Thạc gật đầu: “Không phải là đi hưởng lạc tức là đi báo thù, đương nhiên phải chịu nhục! Thiệu Bình Ba cũng muốn diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, sư thúc cũng muốn báo thù, chỉ cần sư thúc không làm Thiệu Bình Ba khó xử, không công nhiên lộ diện trên địa bàn Thiệu gia, Thiệu Bình Ba muốn tránh tai mắt của Thượng Thanh tông cũng không khó lắm, chỉ cần sư thúc bằng lòng chịu nhục, chẳng lẽ Thiệu Bình Ba không sắp xếp được cho chúng ta một mảnh đất dung thân sao?”
“Cùng chung chí hướng, sư thúc đến đầu quân, sao Thiệu Bình Ba có thể không chứa chấp? Nếu thu nhận, có được sự che chở của Thiệu Bình Ba, chí ít có thể đảm bảo an toàn ở Bắc Châu. Nếu không thu nhận, chỉ cần chúng ta bí mật tiến vào không kinh động Thượng Thanh tông, có không muốn cũng sẽ để chúng ta lăn lộn, Thiệu Bình Ba không có lý gì lại giúp Ngưu Hữu Đạo giải quyết một kẻ thù, đường nào cũng không lỗ, cứ đi thử xem cũng có sao đâu?”
Tống Thư nghe vậy trầm mặc một lúc sau đó khẽ gật đầu: “Nói có lý, thường ngày ta đã coi thường ngươi rồi, giờ mới biết ngươi lại nhìn xa đến thế?”
“Sư thúc quá khen, việc đã đến nước này, đâu còn nhìn xa gì nữa, chẳng qua vì không nuốt trôi được cục tức này thôi!” Trần Quy Thạc cười khổ.
Không chỉ trên mặt cười khổ mà trong lòng cũng thực sự cười khổ, hắn không muốn đi Bắc Châu mạo hiểm!
Thế nhưng gã không còn cách nào khác, mình không thể để lộ ra là mình đã bị Ngưu Hữu Đạo nắm đằng chuôi trong tay, người ta cứ bắt mình làm như thế mình không cách nào từ chối được.
Đương nhiên, lợi ích Ngưu Hữu Đạo hứa hẹn cũng không tệ.
Giờ gã thật sự không còn cách nào khác, chỉ đi sai một bước là thân bất do kỷ rồi!
Tống Thư nhìn gã cũng hơi cảm khái, người trung nghĩa như thế thật hiếm thấy!
Có lẽ cũng vì cùng đi với Tống gia đến hôm nay nên đã không còn đường lui, ở Đào Hoa nguyên giam lỏng Ngưu Hữu Đạo, ở Nam Sơn tự chặn giết Ngưu Hữu Đạo, ở Kim Châu lại một lần nữa muốn đẩy Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết, Ngưu Hữu Đạo một ngày chưa chết e là vị sư điệt này cũng một ngày bất an!
Hắn ta đưa tay vỗ vai Trần Quy Thạc: “Ngươi yên tâm, nếu Tống gia có ngày tái khởi, quyết không phụ ngươi!”
Trần Quy Thạc nói thầm trong lòng, tái khởi? Còn có thể tái khởi sao? Hết thảy đều đã nằm trong lòng bàn tay người ta, ngươi nghĩ nếu người ta không muốn buông tha cho ngươi, ngươi có thể bình an trốn ra khỏi kinh thành sao?
Cánh đồng tuyết mênh mông, trời đông giá rét, trong một động quật ở núi tuyết, nhóm Ngưu Hữu Đạo đã tránh trong đó bảy tám ngày, ban ngày trốn không ra, ban đêm mới
Đám Hắc Mẫu Đơn không biết rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo định làm gì, sống ở thôn trang gần tiểu trấn bờ sông gần một tháng, sau khi rời đi không trở về quận Thanh Sơn kia mà lại đi đến mảnh tuyết vực của Băng Tuyết các này, chẳng những quay về mà mỗi người còn vác theo một bó củi, tất thảy đều khiến mọi người khó hiểu.
Điều này đồng thời cũng khiến mấy người hơi bất an lo sợ, chẳng lẽ thật sự đến vì Xích Dương Chu quả kia?
Nhìn bộ dạng, nếu thật sự đến vì Xích Dương Chu quả thì chắc chắn không phải là cầu xin rõ ràng mà sẽ lén la lén lút, vừa nghĩ có thể sẽ phải trộm Xích Dương Chu quả từ tay Băng Tuyết các, mấy người hãi hùng khiếp vía, lá gan cần phải to đến mức nào chứ?
“Tương đối rồi!”
Viên Cương ra ngoài động quan sát thiên tượng trở về trong động, khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo “a” một tiếng, đám Hắc Mẫu Đơn nhanh chóng cùng hắn ra khỏi động, nhìn về phía bầu trời đêm.
Trên bầu trời đêm từng đợt mây đen thổi qua, bầu trời khi thì bị mây đen bao phủ, khi thì lại lộ ra những ô cửa sổ trên không, có thể nhìn thấy hàn tinh trên tầng mây, từ khe hở chiếu ra ánh trăng như thủy ngân.
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo ngưng trọng, quay đầu nhìn về phía Viên Cương: “Việc này không thể coi thường, tuyệt đối không phải trò đùa, một khi thất thủ phiền phức không nhỏ, ngươi chắc chắn có thể chứ?”
Viên Cương gật đầu: “Chí ít nắm chắc bảy phần, thuận lợi, cũng có thể nắm chắc chín phần.”
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Tuyệt đối không nên cậy mạnh
Một khi bại lộ, không được cứng rắng đấu lại, ngươi cứ nói bọn hắn đến tìm ta, ta tự có cách xử lý.”
Đã nói đến mức này, đám Hắc Mẫu Đơn ai nấy bất an, tám chín phần đoán ra là vì Xích Dương Chu quả.
Viên Cương bình tĩnh nói: “Rõ!”
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo một lần nữa ngưng trọng, nghiêm túc căn dặn: “Nhớ kỹ, chuyện này không phải không cậy mạnh mà là không thể cậy mạnh, không được lập tức rút lui, bại lộ lập tức chịu thua, còn lại giao cho ta xử lý, nhớ chưa?”
Viên Cương bình tĩnh: “Đạo gia, ta hiểu.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, quay đầu nhìn về phía đám Hắc Mẫu Đơn.
Hắc Mẫu Đơn rất căng thẳng, cuối cùng không kìm được hỏi: “Đạo gia, là Xích Dương Chu quả sao?”
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc một lát, hỏi: “Các ngươi sợ?”