Chương 292: Chờ! (2)
Trùng hợp như vậy, nếu nói ý trời thì cũng tức là điềm xấu.
Các nơi trong hẻm núi đều trải qua một đêm âm thầm bàn luận, đều suy đoán đã xảy ra chuyện gì, sau khi nhận được tin thì bừng tỉnh đại ngộ, dù là ai cũng không ngờ “thiên thạch” vừa vặn rơi lên đỉnh núi, lại vừa vặn rơi trúng cây Xích Dương Chu quả...
Bắc Châu, Lăng Ba phủ, bên ngoài phủ một đám nhân mã hộ tống một chiếc xe ngựa đi vào.
Xe ngựa dừng lại ở cửa, nhanh chóng có người đem bậc tam cấp gỗ đặt bên cạnh xe ngựa, màn xe vén lên, Thiệu Bình Ba áo trắng áo khoác đen chui ra, trực tiếp đi xuống xe.
“Đại công tử!” Quản gia Thiệu Tam Tỉnh bước đến đón hành kiến lễ, đồng thời cho Thiệu Bình Ba một ánh mắt.
Thiệu Bình Ba hiểu ý nhưng không hề thay đổi vẻ mặt, quay đầu nhìn Đường Nghi bên cạnh cười nói: “Đường chưởng môn vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi chút đi.”
Cả nhóm ra ngoài tuần soát, bọn Đường Nghi bị Thiệu Bình Ba điểm danh đi cùng hộ vệ.
Về chức trách, Đường Nghi cũng khó từ chối, chỉ có thể tùy hành.
Thiệu Bình Ba vốn định giữ Đường Nghi lại trò chuyện nhưng nhận ta Thiệu Tam Tỉnh có chuyện, ý định lưu giai nhân lại trò chuyện nói không chừng còn có thể có được thu hoạch gì đó chỉ có thể tạm thời gác lại.
Trên thực tế, sắc đẹp với hắn ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì lớn, mặt dù không thể chặt đứt nam nữ tục dục kia nhưng so với chuyện chính sự mà hắn ta quan tâm mà nói, sắc đẹp với hắn ta là chuyện có cũng được không có cũng không sao.
“Rõ!” Đường Nghi chắp tay cáo lui.
Sau khi mỉm cười đưa mắt nhìn Đường Nghi rời đi, Thiệu Bình Ba thu lại khuôn mặt tươi cười vào phủ, tiến vào trong phủ và cho đám pháp sư tùy tùng Hoàng Đấu và Lâm Hồ lui xuống.
Chủ tớ hai người đi thẳng tới nội viện, trực tiếp tiến vào thư phòng.
Thiệu Tam Tỉnh giúp Thiệu Bình Ba cởi áo choàng vắt nơi tay, thở dài: “Đại công tử bôn ba vất vả, vất vả.”
Thiệu Bình Ba đi đến sau án ngồi xuống lạnh nhạt nói: “Nói chính sự, thế nào?”
Thiệu Tam Tỉnh vắt áo choàng ở khuỷu tay, trầm giọng nói: “Không ngoài sở liệu của Đại công tử, bên Băng Tuyết các thật sự đã xảy ra chuyện.”
Thiệu Bình Ba vừa ngồi xuống đã chậm rãi đứng lên, chầm chậm hỏi: “Là chuyện Xích Dương Chu quả?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Không nghe nói Xích Dương Chu quả xảy ra chuyện, có điều ngọn núi mọc ra Xích Dương Chu quả đã xảy ra chuyện kỳ quặc, cơ sở ngầm bên kia đã liên tiếp truyền đến hai tin tức. tin thứ nhất nói buổi tối hai ngày trước trên núi tuyết kia vang lên tiếng nổ, sau đó dẫn đến tuyết lở.”
Thiệu Bình Ba híp mắt: “Còn tin tức thứ hai thì sao?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Ngày hôm sau Băng Tuyết các tuyên bố, nói có một khối thiên thạch rơi lên ngọn núi tuyết kia, dẫn đến tuyết lở.”
“Thiên thạch?” Ánh mắt Thiệu Bình Ba hơi lóe lên, chợt haha cười: “Khoảng thời gian trước, thành phủ Kim Châu cũng xôn xao huyên náo, nói là có thiên thạch rơi, động tĩnh khá lớn, bây giờ Băng Tuyết các lại ồn ào chuyện thiên thạch, thật đúng là trời cũng giúp ta!”
Thiệu Tam Tỉnh thử hỏi: “Nghe những gì đại công tử nói trước đó, lão nô cũng ngoài nghi, có điều... hắn có thể đắc thủ sao?”
Thiệu Bình Ba cười lạnh: “Đây không phải là chuyện nhỏ, là một lớn rơi đầu, loại người như hắn không nắm chắc sao dám tùy tiện ra tay? Ta dám cam đoan, tám chín phần mười Xích Dương Chu quả đã rơi vào tay hắn!”
Vung tay lên, ý chỉ việc này không cần phải hoài nghi nữa, lại hỏi: “Từ Băng Tuyết các đến Kim Châu phải mất bao lâu?”
Thiệu Tam Tỉnh trầm ngâm đánh giá một chút, trả lời: “Thúc ngựa cả đường cho dù ngựa không dừng vó, trên đường thuận lợi thì cũng phải mất vài ngày, nếu không tối thiểu phải một tháng mới tới được, nếu có thể khống chế phi cầm dĩ nhiên là khác.”
Thiệu Bình Ba gật đầu: “Được, việc này ta biết rồi.” Dứt lời hắn ta ngồi xuống đưa tay cầm đống công văn chất trên án xem xét.
Trong thời gian hắn ta ra ngoài tuần sát những công văn không quan trọng tích lũy không ít, nếu đã trở về vào đây thì hắn ta chuẩn bị nhanh chóng phê duyệt xử lý.
Thấy hắn ta cứ thế bỏ qua chuyện này, Thiệu Tam Tỉnh không kìm được nhắc nhở: “Đại công tử, có cần thả ra chút phong thanh không?”
Ánh mắt và tinh lực của Thiệu Bình Ba đều tập trung vào mớ công văn, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ bỏ lại hai chữ: “Chờ đợi!”
Bận rộn hơn tháng trời, cảnh nội Triệu quốc, Ngưu Hữu Đạo đến Kim Châu nhưng lại chưa đến thẳng phủ thành Kim Châu, có thể nói là đi sượt qua phủ thành Kim Châu.
Hai bên đường một màu xanh biếc, Hắc Mẫu Đơn ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn về phía phủ thành Kim Châu, hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, chúng ta không đi Kim Châu sao?” Trong lòng nàng nghi ngờ, không phải phải dùng Xích Dương Chu quả chữa trị cho Tiêu Thiên Chấn sao?
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn, như cười như không bỏ lại một chữ: “Chờ!”
Hắc Mẫu Đơn mơ màng, chờ? Chờ cái gì?
Ngưu Hữu Đạo không nói cho nàng biết đang chờ cái gì.
Nhóm người tiếp tục đi tới, qua Kim Châu, thẳng đến cảnh nội quận Thanh Sơn.
Đáng lẽ qua cảnh nội quận Thanh Sơn quay về cảnh nội nước Yến sẽ rút ngắn được không it đường sá, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, nhóm người vẫn đi vòng đường xa.
Đi trên đường dài, quận thành quận Thanh Sơn đã hiện ra trước mắt, Ngưu Hữu Đạo không vào thành mà tiến vào núi rừng gần đó.
Tịch dương lộng lẫy dát vàng lóng lánh trên tầng lá rừng, Ngưu hữu Đạo ngồi trên một gò núi phóng tầm mắt nhìn ra phía xa. Trước mặt hắn, xa xa là quận thành quận Thanh Sơn, phía say là dãy núi trập trùng rừng cây thăm thẳm. Hắn đã quay lại quận thành quận Thanh Sơn.
Một con ngựa rong ruổi trên quan đạo tới thẳng cửa thành. Chính là Đoạn Hổ phụng mệnh Ngưu Hữu Đạo vào thành hỏi thăm tình hình Viên Phương. Nếu tình hình ổn, Viên Phương sẽ báo cho Phương Triều Tông hắn đã về!
Đợi suốt một hồi, hướng cửa thành, một đám nhân mã ầm ầm lao ra.
Đoàn người phi tới, theo sự hướng dẫn của Đoạn Hổ tiến vào trong rừng, mấy chục tu sĩ bay lượn trên tán cây.
Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh, Lam Nhược Đình, Viên Phương, Bạch Diệu, Chưởng môn Lưu Tiên Tông Phí Trường Lưu, Chưởng môn Phù Vân Tông Trịnh Cửu Tiêu, Chưởng môn Linh Tu Sơn Hạ Hoa, cả một đám người chạy tới chân núi chen chúc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm đứng dưới ánh tà dương, cả người tỏa hào quang.
Gặp lại bóng lưng quen thuộc kia, đặc biệt là dáng đứng chống kiếm ấy, mấy người Thương Triều Tông rõ ràng khá kích động.
Ngưu Hữu Đạo quay lại, nhìn mọi người dưới núi, khẽ mỉm cười, tà dương chếch chếch chiếu vào khuôn mặt hắn khiến cho nụ cười của hắn vừa có vẻ thần bí lại có vẻ rụt rè.
Đám người ào ào nhảy xuống ngựa, Thương Triều Tông không thể chờ thêm được nữa, chạy ào lên núi, cực kỳ kích động.
Thương Thục Thanh cực kỳ hưng phấn, đôi mắt nhìn người trên núi lấp lánh tỏa sáng. Cả Lam Nhược Đình cũng chạy lên núi.
Viên Phương đã bay lên, đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, mừng rỡ chắp tay chào: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu, giơ tay ra với mấy người dưới núi đang lao lên, ra hiệu không cần tới, tự mình lắc mình một cái nhẹ nhàng nhảy xuống.
Xa nhau đã lâu, giờ gặp lại huynh muội Thương thị.
“Xin chào Vương gia, Quận chúa, Lam tiên sinh!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay.
Thương Triều Tông vội đưa hai tay ra đỡ: “Đạo gia, sao quay về không cho người thông báo sớm một tiếng cho bổn vương tới đón tiếp!”
Ngưu Hữu Đạo cười đáp: “Lý do an toàn, phòng tiểu nhân không phòng quân tử.”
Thương Triều Tông cũng biết phần nào độ nguy hiểm của chuyến đi lần này, nghe được lời “an toàn” , hắn ta kích động không biết nên nói gì cho phải, đột nhiên hất vạt áo trường bào quỳ một gối xuống: “Đạo gia, xin nhận một bái của tiểu Vương!”
“Không được!” Ngưu Hữu Đạo vội đỡ hắn ta dậy, nhìn một đống người sau lưng, thấp giọng nhắc nhở: “Nhiều người nhiều mắt, có lời gì để sau hẵng nói.”
“Được!” Thương Triều Tông gật gật đầu.
Trong đôi mắt sáng của Thương Thục Thanh tràn đầy mong chờ. Nàng muốn nói gì đó, nhưng Ngưu Hữu Đạo chỉ cười gật gật đầu với nàng, thoáng một cái đã nhìn sang hướng khác khiến cho nàng hơi hụt hẫng, sau đó, nàng nhìn thấy Hắc Mẫu Đơn, Lôi Tông Khang sau lưng Ngưu Hữu Đạo.